Rầm!
Như thể có tảng đá lớn đập mạnh vào ngực Tô Ánh Nguyệt, cô không cảm thấy đau đớn, nhưng lại buồn bực khó chịu.
Hồi lâu sau, cô mới thốt ra được hai chữ: "Cái... gì?"
"Đúng như em nghe được, vì em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì, có thể vứt bỏ bất cứ ai."
Trần Minh Tân bình tĩnh chăm chú nhìn cô, trong con ngươi một mảnh sâu thẳm, anh đưa tay về phía Tô Ánh Nguyệt: "Đi thôi."
Dáng vẻ bình tĩnh giống như không hề có một chút cảm giác rằng những lời vừa rồi mình đã nói đã tạo thành bao nhiêu trùng kích với Tô Ánh Nguyệt.
Sau khi Trần Minh Tân trở về, cô cho rằng rốt cuộc người một nhà đã được đoàn tụ.
Nhưng, người đàn ông trước mắt này, chồng của cô, ba của con cô...
Sao lại trở nên lạnh lùng như vậy?
Không phải là như vậy.
Tô Ánh Nguyệt lui về sau một bước, dường như bỗng nhiên tỉnh giấc, đột nhiên trợn to hai mắt, giọng the thé: "Mộc Tây đâu? Anh đem Mộc Tây đi đâu rồi?"
Anh sẽ không đem Mộc Tây...
Tay Trần Minh Tân cứ duỗi trong không trung như vậy, không được Tô Ánh Nguyệt đáp lại, sắc mặt của anh trở nên có chút xấu xí.
Anh mấp máy môi, đáy mắt hiện ra vẻ âm hiểm, mi tâm nhíu chặt, dường như đang gắng hết sức để ẩn nhẫn gì đó.
Tô Ánh Nguyệt chú ý tới vẻ biến hóa trên mặt anh, trong lòng đột nhiên thắt lại.
Dáng vẻ này của anh khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy xa lạ, gương mặt anh tuấn quen thuộc nhưng khí tức tản ra trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814089/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.