Nhìn thấy vẻ mặt quyết tâm của Tô Ánh Nguyệt, lời nói đã lên đến miệng, nhưng lại bị Nam Kha nuốt ngược trở về.
Trong mắt cô, chắc hẳn Trần Minh Tân đã lành ít dữ nhiều.
Tô Ánh Nguyệt tin tưởng rằng anh vẫn còn sống, cũng được xem như là chuyện tốt.
Tiếp theo, bọn họ vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý.
Sau khi quyết định trở về thành phố Vân Châu, Nam Kha chuẩn bị rất nhanh chóng.
Chiều hôm ấy, một nhóm người cùng quay về thành phố Vân Châu.
Lúc bọn họ đến nơi, người được Bùi Chính Thành sắp xếp đã đợi sẵn ở ngoài sân bay.
“Cô chủ, anh Bùi đã đưa ông chủ nhỏ về vịnh Vân Thượng rồi ạ.”
“Tôi biết rồi.”
Tô Ánh Nguyệt gật gật đầu, rồi ngồi vào trong xe.
Lúc Nam Kha nghe bọn họ nhắc đến ‘ông chủ’ nhỏ, ánh mắt cô ta lập tức sáng bừng.
Cô vẫn còn chưa được gặp Trần Mộc Tây nữa kia mà.
Chẳng bao lâu sau, chiếc ô tô đã dừng trước cửa biệt thự ở vịnh Vân Thượng.
Nam Kha xuống xe trước, cô ta mở cửa cho Tô Ánh Nguyệt, rồi cùng cô, một trước một sau, đi vào trong nhà.
“Mẹ ơi!”
Hai người còn chưa vào đến phòng khách, một cậu bé mũm mĩm đã chạy ù ra.
Tô Ánh Nguyệt hơi sững sờ, vẻ mặt khẽ thay đổi, khóe môi cô cong cong, nở nụ cười tươi tắn.
Cô giang hai tay về phía Trần Mộc Tây: “Mộc Tây.”
Trần Mộc Tây lập tức nhào vào trong lòng của cô, cậu bé vui vẻ kêu lên: “Mẹ ơi, mẹ về rồi!”
Đã lâu ngày rồi cậu bé không được gặp mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814049/chuong-675.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.