Tô Ánh Nguyệt về phòng nghỉ ngơi cùng với Trần Minh Tân.
Hai người nằm bên nhau trên giường, không lâu sau Tô Ánh Nguyệt đã cảm thấy hơi thở của người đàn ông đang ôm cô trở nên bình ổn lại.
Ngủ nhanh như vậy sao?
Tối hôm qua hai người ngủ cùng một lúc mà, không lẽ anh mất ngủ rồi?
Nếu không thì sao mới ban ngày ban mặt mà lại muốn về phòng ngủ chứ, càng huống hồi bây giờ còn là buổi sáng nữa.
Trần Minh Tân ngủ rất say, còn Tô Ánh Nguyệt thì không có chút buồn ngủ nào.
Một lúc lâu sau, nhìn thấy Trần Minh Tân vẫn đang ngủ say sưa, không có chút dấu hiệu nào sắp tỉnh dậy, cô liền nhẹ tay nhẹ chân mà gỡ hai bàn tay đang vòng lấy cô ra, rồi đứng dậy xuống giường đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy Nam Kha đang nhỏ tiếng nói gì đó với một người làm ở ngoài cửa.
Tô Ánh Nguyệt lên tiếng gọi cô ta: “Nam Kha.”
“Mợ chủ.” Nam Kha nghe thấy tiếng của Tô Ánh Nguyệt thì vội vàng quay đây qua nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại để tránh tiếng nói chuyện của bọn họ sẽ làm ồn Trần Minh Tân.
Sau khi đóng cửa xong, cô mới lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Nam Kha bảo người làm đó đi rồi đi tới bên cạnh của Tô Ánh Nguyệt, mở đôi mắt to to hỏi cô: “Sếp sao rồi?”
Trong nhận thức của cô, Trần Minh Tân chắc là có vấn đề gì đó về sức khoẻ cho nên Mạc Tây Du mới đến tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813923/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.