Bởi vì Mạc Tây Du chỉ có thể bảo đảm mười ngày, cho nên nhiều thêm một ngày cũng không được!
Sau khi cô hét xong, nghe thấy giọng nữ dùng tiếng Anh đầu điện thoại kia bên kia nói “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”
Điện thoại căn bản cũng không gọi được, Lâm Hào Kiệt căn bản cũng không nghe thấy cô nói.
Làm sao đây?
Tô Ánh Nguyệt che mặt ngồi xổm xuống, cuối cùng không nhịn được nghẹn ngào khóc.
Trần Minh Tân biến thành bộ dạng gì cũng không sao, cô chỉ muốn anh còn sống, phải còn sống.
Thật vất vả, ba mới rửa sạch oan ức, con cũng trở về rồi, một lần nữa cô lại có nhà, cô và Trần Minh Tân có thể sống cuộc sống hạnh phúc với nhau.
Lúc đang khóc đến mức không thể tự ngừng, Tô Ánh Nguyệt cảm giác được bả vai mình hơi trầm xuống, cô nghiêng mặt sang một bên, đã nhìn thấy một bàn tay đang khoác lên trên bả vai cô.
Sau đó, Trần Minh Tân từ sau lưng cô đi vòng qua trước mặt cô.
Anh nhìn bộ dạng Tô Ánh Nguyệt khóc đến hai vai không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy tim đang nhói đau.
Anh đỡ cô đứng lên, ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vai cô, cho cô thở ra.
Cô đã khóc đến mức không thở được, cực kỳ chật vật, thút thít nói: “Lâm Hào Kiệt... Điện thoại không gọi được, luôn không có ai nhận…”
Giọng Trần Minh Tân hiếm khi ôn nhu: “Không sao, ngày mai gọi lại cho anh ta là được.”
Thật ra thì anh biết, cho dù ngày mai Tô Ánh Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813842/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.