Nụ hôn của cô rơi xuống mặt Trần Minh Tân.
Cả hai đều cứng đờ.
Tô Ánh Nguyệt thu hai tay lại, ngồi xổm xuống, kéo tay anh, giọng êm dịu: “Sao vậy?”
Tuy Trần Minh Tân nghiêng đầu, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn thấy rõ nếp nhăn trên trán anh, đến gần lại càng nhìn thấy rõ.
Vẻ ngoài của anh vốn đẹp đẽ, dù có thêm nếp nhăn cũng chỉ trông hơi kém sắc một chút thôi, trong lòng Tô Ánh Nguyệt đau xót không chịu nổi, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười nhẹ, như thể không nhìn ra sự thay đổi của anh.
Cô cảm nhận được, bàn tay đang được cô nắm lấy cứng đờ, cả người anh đều như vậy.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh, cho dù khuôn mặt anh thay đổi, nhưng đôi mắt kia vẫn tĩnh mịch đến đáng sợ như vậy, khí thế trên người vẫn không có chút thay đổi.
Nếu không phải Tô Ánh Nguyệt đã thân thuộc với anh từ lâu, hẳn cũng sẽ bị đánh lừa bởi dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm này của anh.
Lúc cô vừa về đến nhà, gọi điện cho Trần Minh Tân, Trần Minh Tân vẫn dùng giọng điệu dịu dàng mà nói chuyện với cô, là bởi vì anh không biết cô đã về.
Loại người như Trần Minh Tân, sự kiêu ngạo đã sinh trưởng từ trong xương cốt, là bẩm sinh.
Anh có thể không e sợ già yếu tử vong, nhưng anh lại không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Cảm giác này, Tô Ánh Nguyệt chỉ cần thay đổi góc nhìn mà suy nghĩ, là có thể hiểu được.
Tô Ánh Nguyệt ngước mắt lên, trong giọng nói mang vẻ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813840/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.