Nghĩ tới đây, Tô Ánh Nguyệt mím môi nở nụ cười.
Đôi khi con người ta sẽ bị tai và mắt che đậy, có thể thật sự hiểu thấu mọi chuyện, có lẽ chỉ có trái tim.
Không nghe được, không nhìn thấy, đều không quan trọng, dùng trái tim để cảm nhận là tốt nhất.
Nghĩ vậy, cô chậm rãi nắm chặt bàn tay đang nắm lấy tay mình của anh.
Trần Minh Tân cảm giác được động tác nhỏ của cô, quay đầu lại nhìn: "Sao vậy?"
Tô Ánh Nguyệt chỉ lắc đầu.
Trần Minh Tân lặng lẽ đưa tay sờ mặt cô, thấy hơi lạnh liền bước nhanh hơn.
...
Mười một giờ đêm, máy bay hạ cánh xuống thành phố Vân Châu.
Mấy ngày nay Tô Ánh Nguyệt ngủ không ngon giấc, một mặt là do phấn khích vì vừa làm lành với Trần Minh Tân, mặt khác, là bởi vì chuyện của Phong Hải làm cô có chút lo lắng.
Cho nên lúc xuống máy bay cô đã rất buồn ngủ rồi.
"Nơi này ở gần căn hộ của em, bây giờ muộn rồi, đêm nay chúng ta ngủ tạm chỗ em một đêm đi." Nếu như Trần Minh Tân muốn về khu biệt thự hào hoa nhất thành phố Vân Châu thì lại tốn thêm một chút thời gian.
"Ừm."
Thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, Trần Minh Tân cũng không nhiều lời, bảo lái xe trực tiếp đi qua căn hộ của Tô Ánh Nguyệt.
Đã rất lâu rồi Trần Minh Tân không tới đây.
Bên trong căn hộ sạch sẽ mà ấm áp, vừa vào cửa mùi vị quen thuộc ập đến.
Trần Minh Tân đi vào trước, tìm đến công tắc ở gần cửa một cách quen thuộc, bật điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813799/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.