Tô yến Nhi giơ tay ném túi rác vào trong thùng, sau đó mới nhìn Tô Ánh Nguyệt một cách sâu xa rồi mới mở miệng: “Tôi cảm thấy tôi mới là người phải hỏi cô câu đấy”
Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt nói: “Nhà tôi ở khu này”
Nói xong liền quay người đi lên lầu.
Tô yến Nhi chạy lên trước mặt cô.
Tô Ánh Nguyệt chau mày nhìn cô ta: “Đang mang bầu thì chạy làm gì?”
“Thế thì cô đi chậm một chút” Tô yến Nhi cho tay vào trong túi, dáng vẻ thoải mái dễ chịu.
Tô Ánh Nguyệt nhìn cô, Tô yến Nhi này thực sự thay da đổi thịt rồi sao?
Chẳng lẽ do bị Huỳnh Tiến Dương làm tổn thương nên hoàn toàn tỉnh ngộ rồi hay sao?
Mặc dù Tô Yến Nhi không phải là người cô muốn gặp nhưng cô vẫn đi chậm lại.
“Trước khi mẹ tôi vào tù đã để lại cho tôi toàn bộ số tiền mà bà tiết kiệm được trong suốt những năm qua. Mà tôi bây giờ cũng không tiện chuyển nhà. Mà chuyển hay không thì cũng như nhau cả thôi, nên tôi đã mua một căn hộ, sau đó bình yên sinh đứa nhỏ này ra. Đồng thời cũng dự định học thêm về thiết kế, sau đó sẽ ra nước ngoài thi vào học viện thiết kế”
Tô yến Nhi thổi thổi những sợi tóc rơi xuống trước mặt, rồi lại thở dài, mỉm cười bất lực: “Thật ra từ nhỏ tôi đã muốn được trở thành nhà thiết kế thời trang, nhưng mẹ và bà tôi nói rằng tôi phải trở thành người thừa kế của tập đoàn Tô Thị, chỉ có thể học quản lí tài chính. Tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813767/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.