Trần Minh Tân lạnh nhạt liếc nhìn cô, cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào chân cô, tiếp tục xoa với một lực không nặng không nhẹ.
"Hiss... A... Nhẹ chút... Đau..."
Thật ra thì cũng không đau lắm, Tô Ánh Nguyệt chỉ là đột nhiên muốn làm vậy thôi.
Trần Minh Tân lạnh mặt nhìn cô, Tô Ánh Nguyệt hiểu ý, vội vàng lên tiếng: “Không cần nhẹ quá... Mạnh, mạnh chút..."
Cô mới nói xong, lập tức cảm thấy cả người Trần Minh Tân đều ngừng lại, động tác trên tay cũng dừng lại.
Lại thế nào đây?
Cô bảo anh nhẹ một chút, anh lạnh mặt.
Cô bảo anh mạnh một chút, anh còn chưa hài lòng sao?
Người giàu có đúng thật là khó hiểu.
Không chờ Tô Ánh Nguyệt nói chuyện lần nữa, Trần Minh Tân lạnh lùng lên tiếng: “Em im miệng!"
"..." Haha, vậy cô im miệng là được rồi, ai bảo bây giờ Trần Minh Tân là lão đại đây.
Anh khống chế sức lực rất tốt, không đến nổi làm cô cảm thấy đau, cũng sẽ không có chuyện không có hiệu quả.
Tô Ánh Nguyệt chống hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.
Nhân lúc cô ngủ để tới xoa bóp chân cho cô, có phải đã tha thứ cho cô rồi không?
Tô Ánh Nguyệt nghĩ vậy, bèn mở miệng thăm dò: “Xin lỗi mà... Tôi không biết hôm qua là sinh nhật anh, tôi vẫn nhớ là về sớm một chút, nhưng mà buổi tối tăng ca..."
Nghe cô nhắc tới mấy chữ "buổi tối tăng ca" này, Trần Minh Tân như một con robot bị nhấn vào công tắc điều khiển, lập tức dừng lại.
Không hề có điềm báo trước nào, anh chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813529/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.