Trên người Trần Minh Tân có quá nhiều bí ẩn, chỉ dựa vào một mình Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ, rất khó nghĩ ra nguyên do. Trước kia anh cũng hiểu rõ nói với cô, tạm thời sẽ không nói ra mục đích của anh. Nghĩ tới những điều này, trên mặt Tô Ánh Nguyệt thoáng qua vẻ nghiêm trọng. Cô xoay người rửa mặt bằng nước lạnh, trang điểm lại cho mình thật tốt, mới lần nữa đi vào phòng yến tiệc. Nhưng mới quay vào góc, liền bị một cánh tay ở bên cạnh dùng lực mạnh duỗi ra kéo vào lối đi an toàn bên trong cầu thang. “Ầm” một tiếng cửa bị đóng lại. Tô Ánh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, đối diện chính là một cái tát quăng tới, trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, cay cay. “Bốp” một tiếng giòn dã, trong lỗ tai cô toàn âm thanh ong ong. “Tô Ánh Nguyệt, cô còn dám câu dẫn Tiến Dương! Anh ấy là vị hôn phu của tôi! Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy!” Giọng nói của Tô Yến Nhi có chút dữ tợn truyền vào trong tai, Tô Ánh Nguyệt che mặt tập trung suy nghĩ một chút, mới nghe rõ cô ta đang nói gì. Chuyện tối thứ sáu, cô còn chưa tìm Tô Yến Nhi tính sổ, Tô Yến Nhi đã tìm cô gây chuyện rồi. Tô Ánh Nguyệt cười lạnh quay đầu nhìn Tô Yến Nhi. Tô Yến Nhi mới vừa hung hãn quăng cho Tô Ánh Nguyệt một cái tát, vốn trang điểm chỉnh chu cũng trở nên có chút xộc xệch, có thể thấy cái tát mới vừa nãy của cô ta nặng bao nhiêu, trong lòng rốt cuộc là có bao nhiêu hận Tô Ánh Nguyệt. “Không biết xấu hổ? Con mắt nào của chị thấy tôi câu dẫn anh ta? Chồng tôi so với Huỳnh Tiến Dương tốt hơn trăm ngàn lần, tôi cần câu dẫn anh ta chắc?” Tô Ánh Nguyệt lui về sau một bước, con ngươi lạnh lẽo nhìn về phía Tô Yến Nhi. Từ nhỏ đến lớn, Tô Yến Nhi đã gây khó dễ cho cô, cho dù cô cố ý tránh, Tô Yến Nhi cũng nghĩ đủ cách tìm cô gây phiền toái. “Lúc cô chưa về nước, tôi và Tiến Dương rất tốt, cô vừa trở lại, anh ấy liền thay đổi, tất cả đều do cô, nếu cô cứ ở nước ngoài là tốt rồi, tại sao cô phải trở về!” Bởi vì cửa của lối đi bị đóng lại, bên này lại có ít người tới, cho nên Tô Yến Nhi dường như cũng không kiêng nể, một chút cũng không cố kỵ hình tượng khuê tú tiểu thư như bình thường mà rống lên với cô. Đáy mắt Tô Ánh Nguyệt càng lạnh lùng, nửa bên mặt mới vừa bị Tô Yến Nhi đánh kia đã sưng lên, đau tê tê, cô đưa tay thăm dò ấn xuống một cái, cũng hoàn toàn không có cảm giác. Đã đau chết lặng rồi. Tô Ánh Nguyệt nheo con ngươi xinh đẹp lại, nhếch môi, nhìn về phía Tô Yến Nhi vẫn còn đang thở hổn hển, giơ tay lên trả lại một cái tát. Cái tát này của cô không hề nương tay chút nào. “Chị nghĩ chị là cái thá gì, muốn đánh liền đánh tôi?” Tô Ánh Nguyệt duỗi nắm chặt cằm của Tô Yến Nhi: “Thật sự cho rằng chị là đại tiểu thư nhà họ Tô thì giỏi giang lắm sao?” Trước kia cô không hiểu chuyện, luôn nghĩ tốt cho nhà họ Tô, lúc nào cũng nhẫn nhịn, nhưng những người này cho tới bây giờ đều là được voi đòi tiên. Ép cô gả cho Phan Viết Huy, khiến cô mười ba năm cũng không thể gặp ba mình một lần, đuổi cô ra khỏi nước, bị người ta hắt nước dơ... “Tô Ánh Nguyệt, cô muốn làm gì!” Tô Yến Nhi bị ánh mắt đầy ác ý mãnh liệt của Tô Ánh Nguyệt dọa sợ. Bởi vì từ nhỏ ở nhà đều có được cưng chiều, yêu thương, cho nên cô ta quen theo coi Tô Ánh Nguyệt thấp hơn cô ta một bậc. Trước khi Tô Ánh Nguyệt xuất ngoại, chính là một cái bánh bao, luôn luôn không phản kháng cô ta, cho nên cô ta mới có thể thiết kế hoàn mỹ chuyện phá thai, để cho Tô Thành đuổi cô ra khỏi nước. Cho là cô ở nước ngoài sẽ sa ngã, tự sinh tự diệt. Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, cô còn hoàn hảo không hao tổn trở về, sau khi trở về, không chỉ có lấy lại cổ phần, gả cho một người chồng không tiền không thế nhưng anh tuấn vô cùng, mặt khác còn là tổng giám đốc Tập đoàn tài chính Châu Âu L.K, để cho ông nội cũng nhìn cô với con mắt khác. Ngay cả Huỳnh Tiến Dương cũng không tốt với cô ta như trước. Mà cô ta đã làm những chuyện kia, dường như cũng không ảnh hưởng đến Tô Ánh Nguyệt, ngược lại để cho cô càng ngày càng tốt. Cô ta không cam lòng. Tô Ánh Nguyệt tay nắm cằm Tô Yến Nhi, trượt xuống bên dưới một chút, bóp cổ cô ta, trực tiếp chống cô ta lên tường, sức lực hơi lớn. “Sợ cái gì? Sợ tôi lấy mạng đổi mạng với chị sao?” Tô Ánh Nguyệt giễu cợt cười một tiếng: “Chị cho là chị xứng sao?” Tô Yến Nhi chắc là bị thái độ tức giận của Huỳnh Tiến Dương đối với cô ta làm cho hồ đồ, bằng không cũng sẽ không nửa đường chặn Tô Ánh Nguyệt, kéo Tô Ánh Nguyệt đến chỗ không người cho cô bạt tay. Nếu nói đơn phương độc mã, Tô Yến Nhi thật sự không phải là đối thủ của Tô Ánh Nguyệt. Một mình cô yên ổn lớn đến chừng này, không có chút bản lĩnh phòng thân, cái đó là không có khả năng. Thứ sáu tuần trước, chuyện Tô Yến Nhi sai người tiêm ma túy cho cô, khiến thù hận trong lòng Tô Ánh Nguyệt càng cao lên. Tô Yến Nhi hận cô, cô cũng không phải là không hận Tô Yến Nhi? “Tô Ánh Nguyệt, cô…khụ…tốt nhất là buông tôi ra…” Tô Yến Nhi một bên ngẩng đầu lên, một bên sờ điện thoại ở trên người mình. Tô Ánh Nguyệt đã sớm chú ý tới động tác của cô ta, ánh mắt lạnh lẻo, tay không đoạt lấy điện thoại cô ta: “Sợ cái gì? Chị biết tại sao hôm nay tôi phải tới cái yến tiệc này không? Bởi vì tôi biết chị cũng tới, tối thứ sáu tuần trước tôi trải qua cái gì, chắc hẳn chị rõ hơn bất kì ai…” Nhìn con ngươi Tô Yến Nhi dần dần co rút lại, hiện ra sợ hãi, trên mặt Tô Ánh Nguyệt lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Đồ tôi đều chuẩn bị xong rồi, dù sao cũng không có ai biết chị ở chỗ này, lượng tôi chuẩn bị đủ khiến chị nghiện rồi.” Nói xong, lộ ra một nụ cười khác thường. “Cô dám!” Tô Yến Nhi trợn mắt, bắt đầu tức giận đấu tranh. “Chị dám tiêm ma túy cho tôi, tại sao tôi không dám tiêm cho chị chứ?” Trong mắt Tô Ánh Nguyệt lộ ra vẻ mặt sảng khoái: “Chị cũng nên nếm thử một chút mùi vị bị mất sạch danh dự.” Đây chính là Tô Yến Nhi, bất kỳ chuyện gì chỉ cô ta mới có thể làm, người khác không thể, bất kể lúc nào, cô ta làm cái gì cũng đều đúng, người khác đều sai. “Tô Ánh Nguyệt, cô dám tiêm cho tôi cái thứ kia, tôi chết cũng sẽ không bỏ qua cho cô!” “Vậy lúc chị sai người tiêm ma túy cho tôi, có từng nghĩ qua, tâm trạng của tôi giống như chị bây giờ, chết cũng sẽ không bỏ qua cho chị!” Tô Ánh Nguyệt cũng không để ý cô ta phản kháng, bấu cổ tay cô ta tăng thêm lực. Hai tay Tô Ánh Nguyệt bấu chặt vào cổ tay Tô Ánh Nguyệt, hận ý trong mắt lấn át kinh hãi: “Đáng đời cô, cô sớm nên chết đi, lúc nào cũng cản đường tôi…” “Cô Tô Yến Nhi đây là thừa nhận, tối thứ sáu tuần trước tìm người tiêm ma túy cho tôi sao?” Đột nhiên, trong cửa lối đi bị người ta đẩy ra, một bóng người đi tới. Khiến cho Tô Ánh Nguyệt và Tô Yến Nhi hai người đều kinh ngạc. Tô Ánh Nguyệt trầm ngâm nhìn một cái, là Trần Minh Tân, động tác trên tay cô hơi buông lỏng: “Sao anh lại tới đây?” Trần Minh Tân không lên tiếng, tầm mắt anh rơi trên mặt cô, ánh mắt nhanh chóng lạnh lùng. Tô Ánh Nguyệt biết anh đang nhìn gì, sờ mặt mình một cái: “Tôi không sao, anh đi ra ngoài trước đi, giữ cửa, đây là chuyện của tôi với cô ta.” Nhìn dáng vẻ Trần Minh Tân ân cần với Tô Ánh Nguyệt, đáy mắt Tô Yến Nhi thoáng qua nét đùa cợt: “Anh biết vợ của anh đụng vào ai không? Ngài Trần thật đúng là người đàn ông hào phóng nhất tôi từng gặp, bị đội nón xanh lại còn có thể làm bộ dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]