🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Huỳnh Tiến Dương sửng sốt: “Ánh Nguyệt,em...”
“Tiến Dương.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Tô Yến Nhi cả người mặc bộ lễ phục màu trắng, đang đi về hướng bên này.
Sau khi đến gần, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đều ở đây, hơi sững sờ, trước tiên khoát cánh tay của Huỳnh Tiến Dương, mới quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: “Không ngờ Ánh Nguyệt cũng ở đây, ông nội cũng tới rồi, không đi qua chào hỏi sao?”
Tô Yến Nhi nói xong, ánh mắt đổ về trên người Trần Minh Tân, sau đó lại nhanh chóng dời mắt đi.
Yến tiệc này là giới hạn người, Trần Minh Tân hẳn là không lấy được thư mời, sao anh dẫn Tô Ánh Nguyệt vào được?
Cô ta nhớ tới lần trước cùng bọn họ ăn cơm ở Ngọc Hoàng Cung, lúc phải thanh toán, được biết đã thanh toán rồi, bởi vì Trần Minh Tân và ông chủ của Ngọc Hoàng Cung có giao tình
Nghĩ đến lần này chắc cũng là vậy.
Còn có chuyện hôm thứ sáu, vốn đã thành công quét sạch danh tiếng của Tô Ánh Nguyệt, không đứng lên nổi nữa, khẳng định cũng là do Trần Minh Tân tìm ông chủ của Ngọc Hoàng Cung cầu cứu.
Mặc dù trong lòng có hàng ngàn suy nghĩ, nhưng nụ cười trên mặt Tô Yến Nhi không thay đổi, quay đầu nhìn về phía Huỳnh Tiến Dương, trong giọng nói có chút trách cứ: “Anh biết Ánh Nguyệt tới cũng không nói cho em một tiếng, qua đây chào hỏi, dẫn em ấy đi làm quen mấy người.”
Huỳnh Tiến Dương cảm thấy Tô Yến Nhi nói rất có lý, anh ta quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, nhưng lúc nhìn thấy đáy mắt cô đầy giễu cợt, lời đến khóe miệng cũng dừng lại, trong lòng hiện lên phiền não.
Anh ta đẩy Tô Yến Nhi ra, giọng không kiên nhẫn: “Muốn dẫn thì em tự dẫn, anh đi ra ngoài hóng mát một chút.”
Nói xong, liền bỏ lại một mình Tô Yến Nhi, quay đầu rời đi.
Tô Yến Nhi cảm thấy bị Tô Ánh Nguyệt chê cười, sắc mặt trở nên khó coi lạ thường, quay đầu liền đi theo ra ngoài.

Đến khi hai người nhiều chuyện đều rời đi, Tô Ánh Nguyệt liền cảm giác không đúng, quay đầu phát hiện Trần Minh Tân ở chính diện sắc mặt âm u nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt bị anh nhìn chột dạ, ho khan hai tiếng, tìm lời nói: “Cái đó, anh muốn ăn chút gì không?”
Trần Minh Tân hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không định để ý cô, nhưng vẫn đem đồ ăn mình lấy đẩy tới trước mặt cô, sau đó nghiêng đầu sang một bên.
Góc nghiêng nhìn cực kì lạnh lùng.
Anh ngồi dựa vào ghế sofa, một cánh tay đặt trên tay vịn của ghế sofa, đôi chân bắt chéo vào nhau, một cái tay khác nắm điếu thuốc, không chấm lửa cũng không hút, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Anh nghiện thuốc lá?” Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến lần trước từng nhìn thấy anh hút thuốc.
Trần Minh Tân liếc cô một cái: “Có chút.”
“Vậy tại sao anh không hút?” Tô Ánh Nguyệt không hiểu.
Trần Minh Tân dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngốc nhìn cô: “Em thích hút khói thuốc của người khác à?”
“Không thích.” Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, sau đó cười lên, nhào qua ôm cánh tay anh: “Thì ra là anh vì chiều theo tôi sao?”
Lời nói ra, mặt Trần Minh Tân vẫn không có biểu cảm gì khẽ run một cái, lơ đãng thấy cô bởi vì mặc váy quá ngắn mà đôi chân trắng như tuyết lộ ra ngoài hơn nửa, sắc mặt trầm xuống, đưa tay đẩy cô: “Ngồi thẳng.”
“Cũng không phải là học sinh tiểu học, động một tí bắt tôi ngồi thẳng.” Tô Ánh Nguyệt dựa vào trên người anh bất động, anh chiều cô như vậy, tại sao cô không đùa giỡn thêm tí chứ, dù sao anh sẽ không làm gì cô cả.
Sắc mặt Trần Minh Tân đen hơn, nhưng lại không có cách nào với cô, chỉ có thể mặt lạnh ngồi thẳng người, kéo theo người Tô Ánh Nguyệt cũng thẳng lên.
Tô Ánh Nguyệt vểnh môi không nhịn được muốn cười.
Trần Minh Tân thấy dáng vẻ cô nhịn cười, tay bóp điếu thuốc cứng đờ, đôi mắt sâu thẳm, thấp giọng nói một câu: “Về nhà sẽ dạy dỗ em.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy đang chuẩn bị nói gì đó, An Hạ cùng Bạch Chính Thành đã đi tới bên này: “Ánh Nguyệt.”
An Hạ gọi cô một tiếng, người đã đến bên cạnh.
“Hai ngươi ngồi ở đây không được chạy loạn.”
Trần Minh Tân đứng lên vuốt nếp nhăn trên người, nhận lấy ly rượu Bạch Chính Thành đưa tới, quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, muốn xoa đầu cô một chút, nhưng hôm nay cô làm tóc, sợ làm rối tóc cô, cũng chỉ có thể thu bàn tay lại.
Trước khi đi, liếc cô một cái, chỉ nói ba chữ: “Ngoan một chút.” Không được đi trêu chọc tên đàn ông khác.
Câu phía sau này, Trần Minh Tân dĩ nhiên là không nói ra, cùng Bạch Chính Thành rời đi.
An Hạ ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh Nguyệt: “Lần đầu tiên tới kiểu yến tiệc này, thật nhàm chán, không hiểu mấy người có tiền mà.”
“Dừng lại, tớ rất nghèo.” Tô Ánh Nguyệt liếc cô ấy một cái.
Trần Minh Tân vừa đi, cô cũng cảm thấy không có ý gì thú vị.
“Cậu và Boss Trần, hai người...” An Hạ vừa nói, đụng đụng bả vai cô, ném cho cô ánh mắt ái muội.
Sau đó lại đưa tay kéo lễ phục hết sức bảo thủ trên người Tô Ánh Nguyệt: “Cậu nhìn tất cả mọi người trong yến tiệc đi, có ai mặc như cậu, cổ ngực cánh tay, đều bọc lại, nói đi, có phải làm chuyện xấu không thể nói ra với Boss Trần hay không?”
Tô Ánh Nguyệt duỗi chân ra, nghiêm trang nói: “Không thấy tớ lộ chân ra sao?”
“Chậc, chỗ này là gì?” An Hạ chỉ về chỗ có một khối bầm tím trên đùi cô.
Lễ phục trên người Tô Ánh Nguyệt quả thật rất bảo thủ, trừ đôi chân, chỗ khác đều không lộ, chiều dài lễ phục vốn là đến đầu gối, sau khi cô ngồi xuống, vạt áo bên trong lễ phục co lại, liền lộ ra một đôi chân dài.
Mà chỗ An Hạ chỉ, chính là phần da bên mép váy, chỗ đó có một khối bầm tím rất rõ.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt liền đỏ, vội vàng kéo cái váy, giả bộ bình tĩnh: “Không có gì.”
“Tớ chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng không phải chưa thấy heo chạy, tự cậu tìm một cái gương xem dáng vẻ bây giờ của cậu đi.” An Hạ giễu cợt cô.
“Được rồi, không nói nữa.”
“Tớ cảm thấy như vậy mới phải, Boss Trần đối với cậu rất tốt, lại lĩnh chứng rồi, được luật pháp bảo vệ, cho dù là ly dị, cũng có thể chia được một khoảng phí phụng dưỡng lớn.”
Cả người An Hạ rơi vào trong ba chữ phí phụng dưỡng.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến lời của Trần Minh Tân, liếc An Hạ một cái: “Nằm mơ.”
An Hạ còn muốn nói gì đó, Tô Ánh Nguyệt cười vỗ đầu cô ấy một cái: “Cậu tự mình nằm mơ trước đi, tớ đi nhà vệ sinh một lát.”
An Hạ bỉu môi: “Tớ đi với cậu.”
Tô Ánh Nguyệt đã rời đi: “Tớ tự đi là được rồi.”

Tô Ánh Nguyệt ra khỏi phòng vệ sinh, đang rửa tay, liền nghe thấy phòng vệ sinh bên ngoài truyền tới giọng nói của Trần Minh Tân.
“Ngài Huỳnh.”
“Xin chào.” Là ba của Huỳnh Tiến Dương, Huỳnh Thư Triết lên tiếng: “Xin hỏi, anh là?”
Trần Minh Tân, Phó Tổng kỹ thuật Việt Phong.”
Giọng của Trần Minh Tân so với bình thường có chút không giống, nghe sẽ khiến người khác cảm thấy khiêm nhường và trịnh trọng, như là muốn cố ý kết giao với Huỳnh Thư Triết.
Tô Ánh Nguyệt vốn định đi ra, lại lui trở lại, trốn ở bên trong nghe bọn họ nói chuyện.
Sau đó nói vài câu lịch sự, tiếng hai người họ đã xa rồi.
Biết bọn họ rời đi, Tô Ánh Nguyệt mới đi ra, nhìn hướng hai người rời đi, trên mặt thoáng qua vẻ suy ngẫm.
Trần Minh Tân rốt cuộc tại sao phải che giấu thân phận, tại sao muốn kết giao với Huỳnh Thư Triết.
Nếu như anh chỉ là đơn giản muốn quen với Huỳnh Thư Triết, vậy thì, anh lộ ra thân phận không phải dễ dàng hơn sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.