Bữa ăn sáng hôm nay, không khí hơi khác thường.
Không nói đến, Lãnh Dực hô ngàn tiếng, gọi vạn tiếng mới ra ngoài, sau khi ra ngoài lại lề mề trước bàn ăn một lúc thật lâu, sau đó Phỉ Nhi ngồixuống bên cạnh.
Phỉ Nhi càng kỳ quái, lại lập tức đỏ bừng cả mặt, nhìn thấy bên cạnh Duy Nhất còn có chỗ ngồi, đứng lên chuẩn bị xôngtới, Lãnh Ngạn đột nhiên ôm Đóa Nhi đến, đặt Đóa Nhi ở bên cạnh DuyNhất, còn sờ sờ tóc con bé, “Ngoan ngoãn! Ngồi cùng mẹ nuôi một lúc! Đểmẹ nuôi mang em trai!”
Bước chân đã bước ra của Phỉ Nhi thu lại, ngồi xuống cúi đầu đâm sandwich trong đĩa.
Mọi người không rõ chân tướng, hai mặt nhìn nhau, mấy người này, sau một đêm, là thế nào?
“Khụ khụ!” Rusa nhìn sao cũng không hiểu hắng giọng một cái, bắt đầu tuyênbố, “Chào buổi sáng mọi người, Rusa rất cám ơn các bạn đã chăn sóc Rusa, du thuyền đã trên đường về quê Rusa, lần này trở về, không dối gạt mọingười, Rusa có một vấn đề rất lớn cần mọi người giúp một tay, không biết mọi người có bằng lòng không?”
Rusa nói xong rồi liếc mắt nhìnDoãn Tử Nhiên, đoạn văn này, cô dùng tiếng Trung nói, quấn lấy Địch Khắc học hồi lâu, tối hôm qua mất một đêm, mới không phạm sai lầm.
Hết cách rồi, ai bảo tảng đá Doãn Tử Nhiên kia giả vờkhông hiểu tiếng Anh. Anh không chịu đi vào khuôn khổ, vậy chỉ có côchịu thiệt một chút, học tiếng Trung rồi...
“Khó khăn gì? Cứ nóiđừng ngại!” Doãn Tiêu Trác nghiễm nhiên coi Rusa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872278/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.