Sáng sớm, ánh mặt trời không ngăn không cản rơi xuống đại dương, chiếu lên mặt nước, sóng biển bắt đầu xao động, đán vào cửa sổ, thức tỉnh Phỉ Nhi tận tình một đêm.
Cau mày, khẽ lắc đầu, cảm giác hơi nhức đầu, toàn thân giống như bị người tháo xương ra vậy, khẽ động, lại đau nhức không thôi.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô bị hù dọa đổ đầy mồ hôi lạnh, hoàn toàn tỉnh táo.
Trước mắt lại xuất hiện một bức tường thịt, dùng ngón tay đâm đâm, giống như có vẻ rất co dãn...
Là một người... Còn là đàn ông...
Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Cô đến tìm Lãnh Dực nói chuyện phiếm, sau đó hai người uống rượu, cô giống như uống say, tiếp đó?
Cô vén chăn lên nhìn xuống dưới, trời ạ! Chẳng lẽ cô cho Lãnh Dực...
Hình như là như vậy! Là cô ôm Lãnh Dực không buông, là cô cởi quần áo của Lãnh Dực, là cô cởi dây lưng của Lãnh Dực...
Xong đời! Trong sạch cô giữ hơn die nda nle equ ydo nn hai mươi năm, lúc bị người xấu bắt đi cũng hoàn hảo không sứt mẻ, hiện giờ chính cô tự hủy diệt trong một đêm rồi!
Nhưng mà, trong lòng lại khổ sở không như tưởng tượng, đây là vì cái gì? Chẳng lẽ cô thích Lãnh Dực rồi hả? Bởi vì anh là hoàng tử ếch nhặt trái bóng vàng lên giúp cô? Không! Không thể nào! Cô vẫn yêu Lãnh Ngạn, không phải sao?
Lãnh Ngạn? Lãnh Dực? Bất thình lình, cô cảm thấy, cô vẫn chưa từng nhìn rõ hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872276/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.