Cô thẹn thùng đỏ mặt, “Đừng nhắc tới chuyện kia nữa! Mất mặt! Tôi không có chút hứng thú nào với chuyện làm ăn!”
“Vậy em cảm thấy hứng thú với chuyện gì?” Lãnh Dực cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Phỉ Nhi mở lớn hai mắt, “Thật ra thì tôi cảm thấy hứng thú với thực vật, tôi đề nghị với anh cả, mở một tòa nhà vườn lớn, nhưng anh cả nói mở tiệm bán hoa cho tôi, thật sự không còn lời gì để nói với anh ấy, tiệm bán hoa... Chênh lệch quá xa với mơ ước của tôi! Tiệm bán hoa, tất cả hoa cắt xuống đều chết! Đây là hành vi tôi căm hận nhất, sinh mạng tốt đẹp bị chà đạp không khoan nhượng, lấy ra đổi tiền bạc!”
Lời này của Phỉ Nhi, Lãnh Dực không hề nghĩ đến, trong lòng anh, Phỉ Nhi chính là một đại tiểu thư ầm ầm ĩ ĩ, yêu thích thời trang hàng hiệu, yếu tố phổ biến, không ngờ lại có yêu thích như vậy, không khỏi bật cười.
Phỉ Nhi nhìn anh, hơi không vui, “Anh Lãnh, anh cũng cười lời của tôi đúng không? Tôi biết ngay, các anh đều giống như anh cả! Cho rằng tôi chơi, nhưng tôi nghiêm túc! Tôi thích hoa, thích thực vật, cũng thích động vật nhỏ, tóm lại, thích tất cả các thứ có sinh mệnh, ngày trước lúc học đại học, mỗi tuần tôi đều đến bệnh viện thú y giúp một tay, tìm nhà cho chó nhỏ lang thang, có lẽ, tất cả mọi người đều cảm thấy tôi làm việc không đàng hoàng, nhưng tôi rất thích!”
Lãnh Dực cười ha ha, “Tôi không cảm thấy em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872260/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.