Sắc mặt Doãn Tiêu Trác trầm xuống, mềm không được, vậy cứng rắn!
Đóa Nhi không đợi anh mở miệng đã bật khóc lớn lên, “Cha, cha không nhẫn tâm như vậy chứ? Con là bảo bối thân thiết của cha, cha nhẫn tâm để con bị quỷ hù chết? Vậy cha cứu con làm gì! Hu hu, bị quỷ hù chết còn không bằng bị bệnh chết!”
“Bảo bối! Bảo bối!” Trái tim Dung Tư Lam lập tức tan nát, ôm lấy Đóa Nhi, lớn tiếng trách cứ Doãn Tiêu Trác, “Anh làm gì vậy? Đừng dọa đứa nhỏ, em không để yên cho anh!”
Đóa Nhi có Dung Tư Lam hỗ trợ càng không sợ hãi, “Hu hu, mẹ! Chú đẹp trai nói buổi tối lúc ngủ sẽ có đầu lâu xương cốt thò tay ra, túm con xuống dưới biển ăn, mẹ, con sợ!”
“Được rồi được rồi! Đóa Nhi không sợ, từ nay về sau Đóa Nhi ngủ cùng cha mẹ, quỷ biển đến đây để cho nó ăn cha trước!” Dung Tư Lam cảm thấy Đóa Nhi thật sự sợ hãi, nếu không sẽ không gọi Lãnh Ngạn là chú đẹp trai, bé vẫn luôn gọi cha đẹp trai! Chắc hẳn Lãnh Ngạn vẫn còn tức giận...
Doãn Tiêu Trác ở bên cạnh nghe xong dở khóc dở cười, chuyện này là sao! Quỷ biển đến đây ăn cha trước? Mỗi lần đến như vậy, Tư Lam và Đóa Nhi thống nhất một chiến tuyến, anh hoàn toàn là người tứ cố vô thân.
Ở trước mặt hai mẹ con, anh vĩnh viễn đều là kẻ yếu, hờn dỗi này, chỉ có thể đi tìm Lãnh Ngạn giải tỏa...
Bị Đóa Nhi quấy rối như vậy, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872259/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.