Lãnh Ngạn ném sách, thuận tay bế cô lên, “Nhưng anh không đồng ý bắt chước Only kêu với em, anh nói là, nếu anh thua thì tối nay sẽ thua bởi vì em!”
“Này! Sao anh lại như vậy? Rõ ràng chúng ta mới tức giận cãi nhau, sao anh lập tức muốn làm chuyện này?” Duy Nhất ở trong lòng anh không ngừng đấm anh.
Lãnh Ngạn ôm cô lên tầng trên thật nhanh, “Anh có tức giận sao? Vẫn một mình em tức giận vớ vẩn, cho nên, bây giờ anh giúp em giảm nhiệt!”
“Anh vô liêm sỉ! Xấu xa! Háo sắc!” Tiếng mắng giận của Duy Nhất bị Lãnh Ngạn nhốt bên trong cửa…
Sáng sớm, Duy Nhất nằm bẹp trên giường không muốn dậy, Lãnh Ngạn túm lấy mũi cô, “Nhiễm tổng, nếu không đứng lên công nhân viên của em sẽ tạo phản!”
Duy Nhất đập tay anh, “Tránh ra! Thật đáng ghét! Mệt chết đi được!”
Lãnh Ngạn thở dài liên tiếp bên tai cô, “Nếu để cho nhân viên Mặc Toa biết dáng vẻ tổng giám đốc của bọn họ nũng nịu như thế nào khi ở nhà, thật sự không biết còn có bao nhiêu cổ đông muốn trả cổ phần từ chức.”
Nhắc đến Mặc Toa, Duy Nhất không cách nào ngủ tiếp, cô miễn cưỡng mở hai mắt oán trách, “Đều tại anh! Em vốn đủ mệt chuyện công ty rồi, có thời gian còn phải học tập, buổi tối định ngủ ngon một chút anh cũng không cho, có muốn em sống không!”
Lãnh Ngạn hôn một cái lên gò má hồng hào của cô, tìm quần áo cho cô mặc, “Xin lỗi, đúng là khổ cực bảo bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872136/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.