“Duy Nhất! Em làm sao vậy?” Một cánh tay có lực bế cô lên, giọng nói hết sức lo lắng.
Duy Nhất quay đầu, thấy là Dịch Hàn, giống như thấy cây cỏ cứu mạng, túm lấy vạt áo anh, đau đến đổ mồ hôi hột, “Dịch Hàn, nhanh, cứu em… Đứa bé của em… Đau quá…”
Mặt Dịch Hàn lập tức biến sắc, ôm cô bước nhanh lên xe.
Trên quần trắng như tuyết của Duy Nhất đã loang lổ vết máu, Dịch Hàn cũng không quan tâm nhiều như vậy, đặt cô lên ghế, xe chạy như gió bay điện giật tới bệnh viện.
Khi Duy Nhất tỉnh táo lại từ trong hôn mê, canh giữ bên cạnh cô là Dịch Hàn. Cô không biết có phải trùng hợp không, hình như mỗi một lần cô gặp nguy nan, đều là Dịch Hàn xuất hiện kịp thời bên người cô, mà người luôn miệng nói yêu cô che chở cô, lại không biết ở xó xỉnh nào cùng ai…
Nhìn bình nước biển treo trên đầu, cô đột nhiên nhớ đến đứa nhỏ, hí hửng túm lấy tay Dịch Hàn, “Đứa nhỏ! Đứa nhỏ thế nào?”
Dịch Hàn khẽ trề môi, giống như không đành lòng nói ra khỏi miệng, vừa đúng lúc bác sỹ đi tới, trách cứ Dịch Hàn, “Cậu làm cha cũng quá qua loa, trên đường bình thường lại có thể để cho cô ấy té ngã, ngã đến không còn đứa con! Đây là thai đầu, rút kinh nghiệm, về sau phải cẩn thận, theo lệ thường sẽ biến thành thói quen sinh non, đến lúc đó không cách nào sinh con sẽ phiền toái! Còn có, đây là thuốc uống của cô ấy, uống theo hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872074/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.