“Sao vậy?” Khắp người Duy Nhất đầy cát mịn, dựa vào bả vai anh.
“Duy Nhất, anh muốn trở về một chuyến! Đã xảy ra chuyện!” Anh khẽ đẩy Duy Nhất ra, vội vã sửa lại quần áo xốc xếch.
“Chuyện gì? Trễ như vậy? Còn em?” Duy Nhất hỏi hàng loạt vấn đề, cảm giác cú điện thoại ngày hôm nay không tầm thường.
Anh kéo Duy Nhất lên, quay về, “Rất gấp, không nói trong chốc lát được, em cứ nán lại đây đi, anh trở lại rồi nói cho em.”
Duy Nhất biết áp lực công việc của anh rất lớn, trước khi cô xuất hiện, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày anh đều làm việc, không có chủ nhật, thậm chí chẳng phân biệt được ngày đêm, nhà giàu nhất cũng không phải dễ dàng làm được. Như vậy, làm bà xã của anh, nên hiểu và chăm sóc, điểm này, cô biết…
Ở trước căn nhà mặt hướng ra biển khơi, Lãnh Ngạn đưa Duy Nhất lên mấy bậc thang, xoay người đi về phía chiếc xe cách đó không xa, Duy Nhất đuổi theo ra mấy bước, gọi anh lại, “Lãnh Ngạn!”
Anh nghe tiếng ngoái đầu lại, “Cái gì?”
Cảm thấy có rất nhiều lời phải nói, nhưng không nói được dù chỉ một câu, Duy Nhất giật giật môi, cuối cùng nói một câu, “Trở về sớm chút!”
“Ừ, ngày mai anh nhất định trở lại!” Anh xoay người, bóng lưng dần tan vào đêm tối, đèn xe sáng lên, cô cũng xoay người vào trong nhà.
Anh nói ngày hôm sau anh sẽ trở lại, Duy Nhất ở trong phòng đợi rồi lại đợi, mặt trời chiều ngày hôm sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872064/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.