Lãnh Ngạn tỉnh lại trong sảng khoái tinh thần, cảm giác một khối mềm mại đè trên người, lại là cô lấy tư thế nằm trên người anh mà ngủ, mái tóc màu đen tán loạn trước ngực. Khóe môi lơ đãng nhếch lên một nụ cười yếu ớt dịu dàng, tron glòng dâng lên một thứ tình cảm quý trọng. Lần đầu tiên không vội đến công ty. Anh, thật sự rất quý trọng thời khắc yên bình này, cho tới nay anh vẫn không dám hy vọng yên bình xa vời. Thật ra để cho cô thấy mình là một chuyện rất tốt đẹp, rốt cuộc anh không cần rời khỏi thân thể mềm mại của cô lúc kiệt sức để tới chỗ khác nghỉ ngơi, mà chết vẫn có thể thoải mái ôm cô ngủ…
Khẽ hôn lên trán cô, anh có thể tham lam một lần, ích kỷ một lần sao? Ôm cô đến vĩnh viễn?
Duy Nhất giật giật thân thể, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, không nhịn được khẽ hừ một tiếng, trong đầu loáng thoáng hình ảnh điên cuồng nhiệt liệt tối qua với Lãnh Ngạn, mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại.
“A – sao anh lại ở đây?” Duy Nhất che mắt thét chói tai.
Anh cảm thấy rất buồn cười, không phải cô bị che mắt mơ hồ đến nghiện chứ? Kéo hai tay cô ra, “Lời này anh nên hỏi em, tại sao em lại ở chỗ của anh?”
Duy Nhất quan sát bốn phía, đây quả nhiên là gian phòng của anh. Nói nhảm! Tối hôm qua bị anh vác vào đây, anh coi cô già nua ngây ngốc hả? Nhanh vậy đã quên?
“Anh… Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-khong-thay-mat/1872031/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.