Editor: May
Tuy rằng Cố Thanh Thanh mang là giày da nhỏ độ dốc không cao, cũng chỉ năm sáu cm, nhưng Lãnh Tư Thành dã man kéo cô ra ngoài như thế, nơi trợ lý Trình dừng xe là vườn hoa nhà bọn họ, gót chân Cố Thanh Thanh dẫm một khối đá, thân thể chợt nghiêng, thiếu chút nữa đã té ngã.
Lãnh Tư Thành liền đứng ở bên người cô, thấy thế lập tức vươn cánh tay, một phen kéo thân thể nghiêng lệch của cô lên, cánh tay dùng sức, dùng sức ôm thân thể của cô vào trong lòng ngực của mình.
Có lẽ là sức lực cánh tay anh quá lớn, Cố Thanh Thanh gần như là đâm vào trong lòng ngực của anh. Mặt cô đụng vào áo khoác tây trang của anh, lưng eo bị anh ôm gắt gao, tuy rằng dựa vào trái tim của anh gần như thế, nhưng cô chỉ có cảm giác được mặt vải lạnh băng kiên quyết áo khoác tây trang của anh. Hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy anh giơ cằm lên, còn có khuôn mặt toát ra một tia lạnh băng.
Trên mặt Cố Thanh Thanh, hơi hơi nổi lên một ý cười chua xó, quả nhiên, cái gọi là ân ái, chỉ là, làm bộ ân ái mà thôi.
“Sớm nói các con nên tới, quả nhiên hiện tại liền đến.”
Lạc Thanh Tuyết đi lên đón, bà mới ra cửa, một tiếng kêu “gâu gâu” lập tức vang lên, một con Samoyed nho nhỏ lông tơ màu trắng vọt ra, xẹt một tiếng chạy tới trước mặt Lãnh Tư Thành. Lãnh Tư Thành vừa rồi còn là một khuôn mặt lạnh lùng kiệt ngạo, khi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi-buoi-toi-gap/2332012/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.