Sau một hồi mây mưa mãnh liệt, cuối cùng kết thúc vì lời cầu xin của Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu ôm cô nằm trên giường, khẽ vuốt ve, lưu luyến hít hà mùi hương trên tóc cô.
Cố Chiêu Ninh nhắm mắt lại cảm nhận mùi thuốc lá nhè nhẹ vương vấn trên người anh, cảm thấy hơi mệt, mơ màng hỏi: “Chúng ta sinh một đứa con được không?”
Hoắc Thương Châu dừng động tác, anh cũng mong đợi, nhưng tự dưng nghe thấy hai chữ đứa con lại thoáng một tia do dự, lúc này anh muốn có con không? Trong hoàn cảnh này ư?
“Sao vậy?” Cố Chiêu Ninh hé mắt, hỏi như không còn tí hơi sức.
Anh rút tay về, tựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc, nhưng vừa đốt lên đã bị Cố Chiêu Ninh nhẫn tâm cướp lấy dập tắt, anh mỉm cười, kéo cô vào ngực, tưởng rằng vì mình không trả lời mà cáu giận: “Được, nhưng chờ thêm một thời gian, ít nhất … lúc này chưa được”
Câu nói này như một gáo nước lạnh dội cô từ đỉnh đầu xuống, lạnh thấu gan ruột, anh không muốn có con ư? Trong mắt cô có một vẻ thất vọng, cười đau khổ, khẽ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Anh nghĩ, anh muốn có con, nhưng lúc này quá nhiều trở ngại, không đảm bảo được an toàn cho cô, nếu lại có một đứa trẻ, có lẽ cô sẽ hận anh, hận anh không thể bảo vệ được đứa con của họ.
Chính vì những lời này của Cố Chiêu Ninh, anh quyết định phải giải quyết mọi việc thật nhanh, cho cô một cuộc hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-quai-quy-xem-ai-so-ai/2727774/quyen-3-chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.