Khi anh lái xe tiến dần đến phố ăn vặt, trong bãi xe đúng là thấy xe của Hứa Cần Dương! Họ quả thật tới đây, nhưng con phố này dài như vậy, quán lẩu cũng có mấy cái, rốt cuộc là chỗ nào?
Anh cố lục tìm trong trí nhớ xem có dấu vết nào không, một hồi lâu, suy nghĩ của anh vẻn vẹn dừng lại ở khoảnh khắc anh phẩy tay áo bỏ đi, khi đó anh cũng không thèm hỏi Cố Chiêu Ninh cửa tiệm kia tên là gì.
Vì vậy, anh quyết định chờ! Anh sẽ chờ đến khi hai người xuất hiện.
Lúc này, mưa đã tạnh, Hoắc Thương Châu xuống xe, đứng tựa vào cửa hút thuốc chờ đợi.
Rốt cuộc, sau khi dập tàn điếu thuốc thứ 5, thì đằng xa xuất hiện bóng dáng quen thuộc, con mắt lạnh lùng của Hoắc Thương Châu nhìn chằm chằm vào Cố Chiêu Ninh đang vừa cười vừa nói với Hứa Cần Dương, cho đến khi Cố Chiêu Ninh nhìn thấy anh kinh ngạc đứng lại.
Anh không thể chịu được cảnh cô xị mặt khi nhìn thấy anh, tại sao có thể cười cười nói nói với hắn còn với mình lại như thấy kẻ địch.
Lúc này Hoắc Thương Châu sải bước dài đi đến trước mặt hai người, nắm lấy tay Cố Chiêu Ninh không nói gì lôi về hướng xe mình.
Lúc này, Cố Chiêu Ninh chưa kịp định thần tình huống này là thế nào thì tay còn lại đã bị Hứa Cần Dương nắm chặt.
Hai người đàn ông giằng co một cô gái, ánh mắt đối phương nhìn nhau căm thù. Cảnh này thu hút không ít ánh mắt của người đi đường, mọi người đều xì xầm suy đoán, dĩ nhiên cũng có người hết sức ghen tị với Cố Chiêu Ninh, bởi vì hai người đàn ông đều ưu tú phi phàm.
“Buông tay ra!” Hứa Cần Dương gắt gao nhìn Hoắc Thương Châu, khuôn mặt tức giận trở nên trầm lặng lạnh lùng.
“Lời này phải là tôi nói mới đúng!” Hoắc Thương Châu cũng không kém trướng Hứa Cần Dương. Nếu Hứa Cần Dương nhìn rất đáng sợ, thì Hoắc Thương Châu chẳng khác gì ma quỷ, cả người toát ra sự nguy hiểm khiến người xung quanh không rét mà run.
Cố Chiêu Ninh bị hai người nắm hai cổ tay cũng chết lặng, bọn họ đang làm gì đây? Chẳng lẽ không biết lực tay mình rất mạnh hay sao? Vì vậy, cô dùng toàn bộ hơi sức hét lên giận dữ: “Các người đều bỏ tay tôi ra!” Đây là lần đầu tiên trong đời cô tức giận đến vậy.
Lúc này, người xung quanh đều dừng lại, đứng nhìn từ xa.
Cố Chiêu Ninh cũng không để ý đến sự tranh chấp của hai người đàn ông, xoay xoay cổ tay rồi bỏ đi.
Tại sao Hoắc Thương Châu còn xuất hiện, vì sao vẫn còn chưa bỏ qua mình? Giờ này anh nên dồn mọi tâm tư vào Thiên Mộng Tuyết mới đúng chứ? Tại sao cứ lúc ẩn lúc hiện như vậy?
Mà Hứa Cần Dương cũng không chịu yếu thế ngăn cản Hoắc Thương Châu đến gần Cố Chiêu Ninh, anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói với Hoắc Thương Châu: “Anh còn không buông tha cho cô ấy? Không phải anh đã quên rồi đấy chứ? Cô ấy đã không còn con quan hệ gì với anh!”
Phải, Hứa Cần Dương nói không sai, cô với Hoắc Thương Châu không còn quan hệ gì. Nghe thấy những lời ấy, Cố Chiêu Ninh vừa đi vừa cắn môi rơi nước mắt.
Bụp! Đột nhiên, Cố Chiêu Ninh nghe thấy một tiếng động vội dừng bước quay đâu lại, cô sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ đến tình cảnh này, nhìn thấy hình ảnh trước mặt, cô trợn tròn mắt…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]