Hoắc Thương Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt tràn đầy tâm sự, anh đã hơn một lần tự hỏi mình ruốt cuộc còn tình cảm với Thiên Mộng Tuyết hay không, chẳng lẽ chỉ còn lại trách nhiệm? Mà phần trách nhiệm không mang theo tình yêu này, sắp bóp ngạt anh, làm như vậy ruốt cuộc để chuộc tội hay là đẩy hai người xuống vực sâu vạn trượng.
Anh khẽ thở dài, đôi tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, anh thích nhất là mái tóc dài của cô, mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi: “Em ngốc quá, anh chỉ bận việc công ty, đừng suy nghĩ bậy bạ.” Anh không biết phải giải thích thế nào với Thiên Mộng Tuyết, hiện tại chỉ có thể làm vậy.
Thiên Mộng Tuyết nghe thấy những lời này liền ngừng khóc. Nhất thời uất ức, lòng găm đầy căm hận, giờ này Hoắc Thương Châu còn lừa dối cô, cô đã tận mắt thấy tất cả, thế mà anh lại lừa cô.
“Vâng, em suy nghĩ lung tung rồi, em đã nấu canh cho anh, ở trong nồi, để em đi lấy.” Thiên Mộng Tuyết đẩy Hoắc Thương Châu ra, chùi mắt, thản nhiên nói kèm theo một nụ cười.
“Được…” Hoắc Thương Châu vẫn đang sốt nhẹ, anh hơi nhức đầu nhưng không nói, tắt đi nụ cười miễn cướng, anh nằm xuống giường.
Thiên Mộng Tuyết vừa ra đến cửa phòng đã thấy Hoắc Thương Châu nằm trên giường, lòng thầm quyết định, ý niệm đáng sợ trong lòng nảy sinh, khiến cô không kìm hãm được một nụ cười giả tạo.
Hoắc Thương Châu cầm điện thoại di động, nhìn số điện thoại của Cố Chiêu Ninh, anh nghĩ cô gọi điện vì buổi sáng anh đi mà không nói với cô một tiếng, không biết cô có suy nghĩ nhiều hay không.
Nhìn màn hình nhấp nháy thật lâu mà không thể trả lời, đúng lúc Thiên Mộng Tuyết bưng bát canh đi vào.
Hoắc Thương Châu vội vã bấm số điện thoại Lôi Ảnh, tránh cho Thiên Mộng Tuyết suy nghĩ lung tung: “Alo, Lôi Ảnh, hôm nay tôi không đến công ty, ừ, thế nhé”. Cúp điện thoại, Thiên Mộng Tuyết đi tới đầu giường.
Hoắc Thương Châu cố chịu nhận lấy bát cháo gà, tự nhiên anh cảm thấy buồn nôn, lúc yếu người anh sợ nhất là mùi dầu mỡ, nhưng thấy bộ dạng Thiên Mộng Tuyết như vậy, anh lại không nỡ từ chối, đành nhận lấy không do dự uống một hơi cạn sạch.
“Anh nghỉ ngơi đi, trông anh rất mệt” Cầm chiếc bát không, Thiên Mộng Tuyết cười thầm đứng dậy không nói thêm gì quay người đi ra.
Hoắc Thương Châu cảm thấy cô có vẻ kỳ quái, nhưng nhất thời không đoán được ở chỗ nào.
Anh cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, chỉ muốn ngủ.
Thiên Mộng Tuyết đứng ngoài cửa, qua khe hở nhìn thấy Hoắc Thương Châu đã nằm xuống mới yên tâm đem chiếc bát về phòng bếp.
Ra tới phòng khách, cô cầm điện thoại ấn một dãy số: “Alo, tôi đồng ý, cứ làm theo lời anh.” Cúp điện thoại, đôi mày nhíu chặt đã từ từ giãn ra, trên mặt hiện lên một nụ cười âm u.
Cô đến phòng ngủ ngồi xuống đầu giường, vuốt ve gò má Hoắc Thương Châu đã say ngủ tự lẩm bẩm: “Thương Châu, bất luận em làm gì, anh chỉ cần nhớ rằng, đó là vì em quá yêu anh”. Cô chậm rãi áp mặt xuống ngực Hoắc Thương Châu, nghe tiếng tim đập dều đều, khóe mắt rơi xuống một dòng nước.
Do dự chốt lát, Thiên Mộng Tuyết ngồi dậy, chậm rãi đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh, từng chiếc, từng chiếc một.
Hoắc Thương Châu lúc này ngủ say hoàn toàn không biết gì, người con gái anh yêu trước kia đã hoàn toàn thay đổi, anh không bao giờ còn nhìn thấy được một Thiên Mộng Tuyết đơn thuần lương thiện nữa, không biết ngày mai điều gì đang chờ đợi anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]