Trời tờ mờ sáng thì Cố Chiêu Ninh có cảm giác mình đang được ôm, kẻ đang ôm mình cô vô cùng lưu luyến vì vậy cô thích cái cảm giác được cọ xát trong ngực người đó say sưa ngủ, lẽ nào vì đêm qua ngủ muộn quá mà bây giờ không thể nào mở mắt.
Hoắc Thương Châu ôm Cố Chiêu Ninh đặt lên giường, ngẩn người ngắm bộ dạng say ngủ của cô.
Lúc ở bên cô, thời gian luôn trôi thật nhanh, thoáng một cái đã hết đêm, anh lưu luyến không muốn rời khỏi cô, nhưng mở điện thoại thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Thiên Mộng Tuyết.
Anh biết trách nhiệm của mình vẫn còn đó, với Cố Chiêu Ninh đành phải tổn thương cô.
“Hãy tin anh, trái tim anh luôn luôn thuộc về em”. Nồng nàn nói với Cố Chiêu Ninh sau đó đặt lên khuôn mặt đang ngủ say một nụ hôn nồng ấm.
Cố Chiêu Ninh khẽ cựa mình, trên mặt hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
Không thể rời mắt khỏi Cố Chiêu Ninh, phải đến nửa giờ, anh cứ ngồi như vậy không chớp mắt. Cho đến khi nhận được tin nhắn của Thiên Mộng Tuyết: Nếu trong vòng một giờ nữa em không thấy anh, em sẽ vĩnh viễn biến khỏi tầm mắt của anh, vĩnh viễn!
Hoắc Thương Châu biết cái từ vĩnh viễn này có ý gì, từ trước đến nay anh không thích bị người khác uy hiếp, nhưng anh đã nợ Thiên Mộng Tuyết rất nhiều…, anh không thể vứt bỏ lương tâm, nhíu chặt lông mày lộ ra một ánh mắt buồn bã, cất điện thoại, ra khỏi nhà Cố Chiêu Ninh.
Cửa phòng vừa đóng lại, nước mắt trào ra từ khóe mắt Cố Chiêu Ninh.
Cuối cùng Hoắc Thương Châu vẫn đi, cô đã biết trước nhưng sao cảm giác lúc này lại tồi tệ như thế? Chậm rãi mở mắt, cô sờ lên gương mặt Hoắc Thương Châu vừa hôn, trên đó vẫn còn lưu lại mùi vị của anh.
Cô xoay người, thút thít khóc.
Lúc trở về Hoắc trạch đã 7 giờ sáng, Hoắc Thương Châu chạy thẳng lên phòng ngủ, chỉ sợ Thiên Mộng Tuyết sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì.
Đẩy cửa phòng, cô đang cuộn tròn trên salon gần cửa sổ, trên mặt đấy ngổn ngang những tấm ảnh của cô mà anh đã trân trọng nhiều năm, lúc này đã bị Thiên Mộng Tuyết xé tan tành.
“Em làm cái gì vậy” Anh nổi giận với cô.
Khuôn mặt trắng trẻo của Thiên Mộng Tuyết đã có nét mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, cô cả đêm không ngủ ư? Hoắc Thương Châu nhìn Thiên Mộng Tuyết như vậy lại cảm thấy thông cảm, hít thở sâu nén tức giận, anh bước qua đống bừa bãi đến bên cạnh cô: “Sao lại không ngủ được.”
Thiên Mộng Tuyết nghe thấy lời Thương Châu thì òa khóc, cô quay đầu ôm lấy hông anh: “Tại sao cả đêm anh không về? Tại sao? Em không thể chịu đựng được người anh ôm không phải là em! Anh âm thầm yêu người khác em có thể cố chịu, nhưng em không thể sống nếu anh rời bỏ em!” Cô rất muốn nói đã nhìn thấy anh cùng Cố Chiêu Ninh vào căn nhà đó không quay ra, cô biết một đêm dài sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện, lúc về nhà đã không nhịn được gọi anh rất nhiều lần, nhưng anh lại hoàn toàn tắt máy.
Cô cứ ngồi nhìn như thế, nhìn ra xa, hi vọng nhìn thấy xe anh xuất hiện trong bóng tối, nhưng cuối cùng vẫn không thấy gì. Do đó cô đã gửi một tin nhắn hỏi anh ở đâu, biết rõ nhưng vẫn hỏi vì cô muốn nghe thấy anh trả lời.
Nhưng tin nhắn đó như đá chìm xuống biển, cô không thể chịu được cảnh Hoắc Thương Châu ôm Cố Chiêu Ninh ngủ, nhưng lại không thể bắt trí tưởng tượng của mình dừng lại, cứ như vậy ngồi đến sáng.
Cho đến khi cô nhận được báo cáo tin nhắn đã gửi, Hoắc Thương Châu bật máy rồi. Cô lập tức nghĩ đến một phương pháp mà chính cô cũng ghét, uy hiếp. Quả nhiên, chỉ nửa tiếng đồng hồ, Thương Châu đã xuất hiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]