Chương trước
Chương sau
“Nói đi” Anh hiểu rất rõ Lôi Ảnh, ấp a ấp úng như vậy chắc chắn có chuyện.

“Tôi thấy… tiểu thư Thiên Mộng Tuyết”, giọng Lôi Ảnh có chút ngập ngừng, dù sao chuyện này đối với chủ tịch mà nói là một đòn trí mạng, ban đầu anh đã phí bao sức lực đi tìm thi thể Thiên Mộng Tuyết, nhưng như đá ném xuống biển rộng không một chút sủi tăm.

Khoảng thời gian đó, Hoắc Thương Châu chán chường đến mức không thèm nhìn cả Lôi Ảnh, ngày ngày dùng rượu giải sầu, vất vả lắm mới đi qua được quãng đường ấy, bây giờ nói ra điều này chẳng khác nào rắc muối vào vết thương chưa lành.

Nhưng đúng là anh đã nhìn thấy, lúc lái xe về, anh thấy một người hoàn toàn giống Thiên Mộng Tuyết đi qua vạch sang đường, anh lập tức ngẩn người, phục hồi tinh thần anh lập tức dừng xe bên đường, nhưng khi anh chạy sang đến nơi thì không còn nhìn thấy nữa. Chẳng lẽ là ảo giác ư? Nhưng xuất hiện trước mặt anh vô cùng chân thực. Thiên Mộng Tuyết trước kia cũng thích mặc quần dài màu trắng, tóc dài thẳng tắp rủ xuống bên hông, chính mái tóc này Hoắc Thương Châu thích nhất, Lôi Ảnh vẫn nhớ những điều đó. Cho nên anh cảm thấy Thiên Mộng Tuyết vẫn chưa chết.

Choang, ly rượu trong tay Hoắc Thương Châu rơi xuống đất vỡ tan, sau vài giây sửng sốt, Hoắc Thương Châu bật dậy khỏi ghế salon, đôi tay run rẩy nắm vai Lôi Ảnh, nhìn anh nghi ngờ “Anh nói… Thiên Mộng Tuyết?!” Không thể tin nổi, anh muốn nghe Lôi Ảnh nhắc lại một lần.

Lôi Ảnh gật đầu, nói lại từ đầu đến cuối chuyện anh đã gặp cô tối nay.

Hoắc Thương Châu lùi về sau mấy bước, chau mày “Cô ấy chưa chết… Cô ấy đã trở lại? Cô ấy thật sự chưa chết?”, vừa như vui là vừa như không, Hoắc Thương Châu lẩm bẩm rồi cầm áo khoác chạy ra ngoài.

Lôi Ảnh đuổi sát theo anh, nhưng đến cửa thì bóng xe kia đã cực nhanh biến mất.

…………

Xe lao như tên, từng chuyện xưa cùng Thiên Mộng Tuyết như những thước phim tái hiện lại trong đầu anh.

Lần đầu gặp cô, anh mới 15 tuổi

Ngày đó, cha anh dắt theo một cô bé vào nhà, vừa trên tầng đi xuống, Hoắc Thương Châu liền bị cô gái thanh tú, sạch sẽ này hấp dẫn. Mái tóc dài, đầm trắng thướt tha, giống như tiên nữ giáng trần. Từ đó, trong lòng Hoắc Thương Châu đã nảy mầm. Khoảng thời gian ấy, cha cô đi công tác vùng khác, mẹ lại xảy ra chuyện nên Thiên Mộng Tuyết ở tạm nhà anh để đi học. Một khoảng thời gian ở chung, hai người đang trong giai đoạn dậy thì phát sinh tình cảm. Khi cha cô trở về đón cô đi, hai người đều lưu luyến không rời.

Sau đó, cha Thiên Mộng Tuyết tử vong khi đang thi hành nhiệm vụ, mẹ cô cũng lập tức tái giá. Thiên Mộng Tuyết như biến mất khỏi tầm mắt anh.

Khi anh 18 tuổi, Thiên Mộng Tuyết 19, lần nữa xuất hiện trong lễ tang của bố mẹ anh, cô an ủi chăm sóc anh. Cũng chính thức đến ở Hoắc trạch.

……………………
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.