Mấy ngày nay, cổ phiếu của Hoắc Thị không ngừng rớt giá, Hoắc Thương Châu nhìn con số giảm một nửa không khỏi cau mày. Rốt cuộc kẻ nào đứng đằng sau chuyện này, sợ rằng Hứa Cần Dương không thoát khỏi có liên quan. Nếu hắn đã bắt đầu hành động, vậy anh cũng không thể ngồi đợi chết, lúc này, sự cạnh tranh giữa hai người đã thực sự chính thức, hơn nữa còn ở vào giai đoạn gay cấn.
Lúc Hoắc Thương Châu cùng Lôi Ảnh ra khỏi cửa Hoắc Thị thì bị một đám người ẩn náu sẵn ở đó bao vây. Chưa kịp phản ứng thì đám người này đã quăng về phía anh một đống câu hỏi.
“Chủ tịch Hoắc, xin hỏi ngài có cảm nghĩ gì khi cổ phiếu của Hoắc Thị không ngừng rớt giá? Có phải do ảnh hưởng của việc tung ra sản phẩm mới?”
“…”
Các câu hỏi dồn dập đổ tới, Hoắc Thương Châu lạnh lùng không nói câu gì, bảo vệ anh đi tới xe, Lôi Ảnh mở cửa, chưa kịp ngồi lên anh đã bị một câu hỏi làm cho giật mình.
“Nghe nói chủ tịch Hoắc đã kết hôn, nhưng vẫn luôn giữ bí mật, hơn nữa mẹ vợ anh đã qua đời cũng bị phong tỏa tin tức, có phải có nội tình gì trong đó, liệu có liên quan gì đến việc rớt giá cổ phiếu lần này?”
“Đúng vậy, nghe nói người anh kết hôn đã từng là bạn gái của người mẫu Bạch Hiên Dật, ngay cả Giám đốc Hứa cũng tham dự, tại sao lại không biết tin tức gì của anh?”
Từng câu hỏi đều chĩa vào Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu ngừng bước lên xe, cắn răng, đôi mắt lạnh lùng lảng tránh, anh không xoay người, thản nhiên nói với Lôi Ảnh “Giải quyết mấy người này đi” Quyết không cho phép kẻ nào nói láo về Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu giận giữ lên xe.
Lôi Ảnh đóng cửa xe lại, mấy hộ vệ vẫn đang chặn đám ký giả đổ xô tới, sau khi xe rời khỏi Hoắc Thị, Lôi Ảnh quét ánh mắt qua thẻ tên đeo trên ngực những người vừa đặt câu hỏi, ánh mắt hung dữ như thợ săn ghi nhớ những kẻ này.
Các ký giả bị ánh mắt của Lôi Ảnh làm cho sợ hãi đâm nghẹn lời, thấy Hoắc Thương Châu đã rời đi, còn Lôi Ảnh thì nhìn như muốn giết người, bọn họ cũng không thể tiếp tục truy vấn, tuy nói Hoắc Thị là một tập đoàn kinh doanh, nhưng cũng có lời đồn đại Hoắc Thị còn tiếp quản cả băng xã hội đen, mà Lôi Ảnh còn là một trong hai tay sát thủ. Thà cứ tin là có, mọi người đều chỉ vì công việc, không muốn mất mạng, người nọ nối tiếp người kia bỏ đi.
Lôi Ảnh ghé vào tai một tên xã hội đen nói vài câu.
Tên này gật đầu một cái, sau đó mang theo mấy người nhanh chóng lên đường.
Tối đó, Hoắc Thương Châu ngồi trong phòng khách bang hội, hai chân vắt chéo, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn ghế salon, xem tin tức trên TV, khóe miệng không khỏi cong lên.
“Hôm nay, phóng viên các tờ báo lớn bị tấn công, các thiết bị trong tòa soạn cũng bị đập nát, cảnh sát đang điều tra vụ này, các tòa soạn báo đều nói không thấy biết lai lịch kẻ gây ra, mà máy ảnh cùng toàn bộ thiết bị in ấn cũng đã bị hủy hoại…”
Khi tin tức phát đến đây, Hoắc Thương Châu cầm điều khiển tắt TV, gãi gãi lông mày, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vài nét mệt mỏi.
“Chủ tịch! Đã giải quyết xong” Lôi Ảnh báo cáo với Hoắc Thương Châu, buổi chiều anh tìm mấy tên lạ mặt trong bang đến các tòa soạn, máy móc, thiết bị in ấn cùng toàn bộ bài viết bị tiêu hủy, ngoài ra còn cảnh cáo kẻ nào dám tiết lộ nửa câu đều sống không qua đêm nay.
“Ừ, thấy rồi, làm tốt lắm”, Hoắc Thương Châu nhắm mắt lại, thản nhiên nói. Thấy Lôi Ảnh một hồi lâu không lên tiếng cũng không đi ra, anh biết vẫn chưa hết chuyện “Còn có chuyện gì?”
“Cái này… có chuyện này tôi không biết phải nói thế nào” Lôi Ảnh khổ sở nhìn Hoắc Thương Châu, vừa rồi trong lúc chạy về đây, anh thấy một người trên đường! Không dám chắc có đúng không, cho nên không biết phải nói thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]