Đỗ Lôi Ti khuôn mặt tái nhợt nhìn bà khẽ hỏi “Viện trưởng, sao bà nhìn ra?”
Viện trưởng nhìn cô, đưa khăn lông cho cô, cười nói “Ta là người từng trải, những thứ này đều có thể nhìn ra!”
Đỗ Lôi Ti xấu hổ cười, lấy khăn lau mặt nói “Cảm ơn viện trưởng!”
“Lôi Ti, nếu cháu không ngại thì cứ gọi ta là dì!” Viện trưởng nhìn cô nói.
“Vâng, dì!” Đỗ Lôi Ti vui mừng gật đầu nói.
“Đi thôi, Lôi Ti, cháu đi cả ngày mệt rồi, ra ngoài ăn chút gì đi!” Nói xong, hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Đỗ Lôi Ti ngồi trên bàn, nhìn một bàn đầy món ăn, trong lòng cảm thấy uất ức, cảm giác giống như quay về nhà thật khổ sở......
Không biết cuộc sống của mẹ bây giờ thế nào, bây giờ cô rất muốn xà vào lòng mẹ......
Viện trưởng thấy cô chảy nước mắt, khẽ hỏi “Lôi Ti, có phải nghĩ tới chuyện gì không vui sao?”
Đỗ Lôi Ti hít mũi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, khẽ trả lời “Chá......Cháu nhìn các món ăn trên bàn liền nghĩ tới mẹ, cháu rất nhớ mẹ......”
“Vậy sao cháu không về thăm?” Viện trưởng nhìn cô khẽ nói.
Đỗ Lôi Ti buông chiếc đĩa trong tay xuống nói “Bây giờ cháu không thể quay về, chỉ cần cháu về nhà người thân trong nhà sẽ không được yên......”
Cô lau nước mắt lại nói “Nhà cháu có mẹ cùng em trai, không thể cho bọn họ một cuộc sống tốt lại còn làm cho bọn họ lo lắng......”
Viện trưởng vỗ nhẹ lưng cô, an ủi “Lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-vo-ngoc-dang-yeu/3105897/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.