Chương trước
Chương sau
Chiếc xe trên đường đến sân bay, Đường Vũ ngồi cạnh tài xế, quay đầu mở miệng hỏi “Tổng thống, anh có nói với phu nhân trước khi đi không?”

“Không có!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.

“Tổng thống, như vậy không tốt đâu!”

Bùi Tuấn Vũ nhìn anh nhíu mày “Cậu muốn dạy tôi phải làm gì sao?”

“Xin lỗi, tổng thống, tôi biết sai rồi!” Đường Vũ cúi đầu, xin lỗi.

Bùi Tuấn Vũ tựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt, anh thật sự phải nói với cô sao? Không, anh và cô chỉ có quan hệ trên hợp đồng, không cần phải nói với cô việc anh làm hay đi đâu.

Sau khi tới sân bay, Bùi Tuấn Vũ cùng cấp dưới lên máy bay tiến về phía nước Hàn......

Bùi Mộng Na đi tới phòng Đỗ Lôi Ti, đi vào nói “Lôi Ti, em mới hỏi quản gia, canh không có bỏ ớt vậy chị nói ai bỏ ớt vào canh chứ?”

Đỗ Lôi Ti chợt nghĩ tới điều gì nói “Mộng Na, đừng nghĩ xem ai bỏ ớt vào nữa, bây giờ chị đỡ rồi!”

“Đỡ cái gì chứ? Chị xem ngay cả giọng chị cũng thay đổi, chứng tỏ cay như thế nào chứ?” Bùi Mộng Na vừa nói vừa suy nghĩ.

“Mộng Na, chị thật sự không sao, em đừng nghĩ nữa!” Đỗ Lôi Ti khuyên.

“Chị thật là quá tốt, dám ở phủ tổng thống làm ra chuyện này chứng tỏ người đó chán sống rồi!” Bùi Mộng Na tức giận nói.

“Phụt, Mộng Na, vẻ mặt của em bây giờ thật sự rất buồn cười, sao chị lại cảm thấy giống xã hội đen vậy?” Đỗ Lôi Ti vừa cười vừa nói.

“Ha ha......ha ha.....Lôi Ti, thấy chị cười là em không lo nữa rồi, xe ra chị không sao rồi, chị nghỉ ngơi sớm đi, em cũng về phòng nghỉ đây!” Nói xong đi ra khỏi phòng.

Sau mấy tiếng, máy bay đậu ở sân bay nước Hàn.

Bùi Tuấn Vũ dẫn đầu đi xuống, cấp dưới đi theo phía sau.

“Tuấn Vũ, mấy ngày không gặp anh càng ngày càng đẹp trai!” Lâm Thanh khen.

Bùi Tuấn Vũ hơi gật đầu, đi qua người cô ta, đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, vươn tay nói “Lâm tổng thống, đã lâu không gặp!”

Lâm Thành mỉm cười nhìn anh “Bùi tổng thống, đã lâu không gặp!”

Bùi Tuấn Vũ gật đầu, ngay sau đó thu nụ cười, mở miệng nói “Lâm tổng thống, chúng ta quay về rồi nói!”

Nói xong đi lên chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn.

Đoàn người cứ như vậy nối đuôi nhau đi về phía phủ tổng thống.

Bùi Tuấn Vũ mở miệng “Lâm tổng thống, ngài muốn xuất binh vào ngày cưới của tôi là có ý gì?”

“Ha ha......Bùi tổng thống, tôi làm sao có thể có ý gì chứ?” Lâm Thành nói.

Lâm Thanh đi tới ngồi cạnh Bùi Tuấn Vũ, nhìn anh nũng nịu “Tuấn Vũ, người giúp việc kia có gì tốt, anh phải biết rằng, anh kết hôn với em đối với cả hai nước đều cùng có lợi!”

Bùi Tuấn Vũ hết sức không nể mặt “Lâm công chúa, không nên nói những lời như vậy, tôi tới đây không phải để nghe cô nói những lời này!”

Lâm Thanh ỷ vào đây là đất nước mình, tức giận nói “Bùi Tuấn Vũ, anh đừng quá càn rỡ, đây cũng không phải là đất nước anh!”

Bùi Tuấn Vũ khẽ nhếch miệng, cười nói “Lâm tổng thống, con gái ông là đang uy hiếp tôi sao?”

“Bùi tổng thống, con gái tuổi còn nhỏ, cậu đừng để ý nhưng mà cậu cũng phải nói chuyện có chừng mực một chút!” Lâm Thành mỉm cười nói.

“Lâm tổng thống, ngài đã suy nghĩ kỹ về hậu quả của việc xuất binh rồi sao?”

“Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn người trong lòng của con gái!”

“Lâm tổng thống, khiến ngài chê cười rồi, không phải đã từng gặp tôi sao? Chỉ vì muốn nhìn thấy mặt mà xuất binh sao? Ông không cảm thấy làm như vậy là không xứng đáng với chức vị tổng thống sao?” Bùi Tuấn Vũ nhìn ông.

“Càn rỡ, xem ra cậu không muốn nói chuyện nghiêm túc?” Lâm Thành đập bàn tức giận nói.

Bùi Tuấn Vũ nhìn khuôn mặt tức giận của ông cười nói “Xem ra Lâm tổng thống thật sự không muốn nói chuyện nghiêm túc, vậy thì tốt, tôi xin cáo từ!” Nói xong, từ trên ghế đứng dậy, thuận thế muốn đi ra.

“Cậu cho rằng cậu có thể ra khỏi nước tôi một cách an toàn sao?” Lâm Thành nhìn bóng lưng anh nói.

Bùi Tuấn Vũ không quay đầu, chỉ đứng đó, lạnh lùng mở miệng “Thật sự khiến Lâm tổng thống phải chê cười rồi, ông cho rằng tôi lần này tay không tới đây sao?”

“Ba, có gì từ từ nói, sao lại gây gổ với khách chứ?” Lâm Thanh đi tới cạnh ba mình nũng nịu nói.

“Lâm tổng thống, tốt nhất ông nên suy nghĩ cho kỹ, không cần phải đối đầu với nhiều đất nước, nếu không ông không biết mình sẽ biến mất thế nào đâu!”

“Cậu......”

“Tuấn Vũ, có gì từ từ nói với ba em, không cần phải cãi nhau như vậy!” Lâm Thanh đi tới cạnh anh nói.

Bùi Tuấn Vũ nói “Công chúa, tôi nhớ rõ ràng bây giờ tôi đã có vợ, tốt nhất không cần giả bộ ngây thơ lo chuyện quốc gia đại sự chỉ để thỏa mãn tính ích kỷ của cô!”

“Giọng điệu thật không nhỏ, xem ra phải dạy dỗ một thằng nhóc không biết trời cao đất rộng như cậu!” Nói xong, Lâm Thành nhìn cấp dưới.

Bùi Tuấn Vũ nghe thấy ông nói vậy liền cười lớn “Lâm tổng thống, xem ra ngài thật sự xem thường tôi, ngài còn nhớ lúc con gái ngài còn ở nước tôi, tôi nói với ngài điều gì không?”

“Ha ha, Bùi tổng thống, anh cho rằng một chuyện nhỏ như vậy có thể uy hiếp tôi sao?” Lâm Thanh cười nói.

“Vậy thì được, bây giờ còn một chuyện, xem ra phải cho ông biết!” Bùi Tuấn Vũ nói xong đi lại bên cạnh ông.

Cúi thấp người, khẽ nói bên tai Lâm Thành “Ông muốn đối đầu với nhiều quốc gia tôi không ngại nhưng mà......”

“Nhưng mà cái gì?” Lâm Thành khẩn trương hỏi.

Trong lòng Lâm Thành hiểu rõ, lần này thật sự trêu chọc nhầm đối tượng rồi nhưng chuyện đã đến nước này, ông lớn hơn cậu ta không thể cúi đầu trước.

“Nhưng mà con gái ông.......ông nên hỏi cô ấy đi, tôi chỉ nói đến đây thôi!”

Lâm Thành tức giận nhìn con gái, kéo tay cô đi sang một bên nhỏ giọng hỏi “Lâm Thanh, rốt cuộc con đã làm gì? Bây giờ con đem tính mạng cả nhà mình ra xa tầm với rồi, bây giờ ba cũng không thể giúp được con, ba không có khả năng chống đối lại nhiều quốc gia như vậy, con biết không?”

“Nhưng mà con thật sự rất thích Tuấn Vũ!” Lâm Thanh nhìn ba mình nói.

“Không được, nếu con không nghe lời ba sẽ gả con đi!” Lâm Thành nói xong xoay người đi ra.

Bùi Tuấn Vũ nhếch miệng nói “Tổng thống, ngài đã hỏi con gái ngài rồi sao?”

“Ha ha, Bùi tổng thống, xem ra cậu hiểu lầm rồi, mặc dù tôi là người lớn nhưng đừng chấp nhặt với tôi, cũng đừng tức giận với con gái tôi, nếu đã đến rồi thì ở lại đây nghỉ ngơi đi!” Lâm Thành nói.

“Không, Lâm tổng thống, hôn lễ của tôi đã bị ngài làm gián đoạn, tôi còn phải quay về với vợ tôi!” Bùi Tuấn Vũ từ chối.

“Vậy thì xem như tôi chịu tội, anh đưa phu nhân của anh tới đây, ở đây mấy ngày, cũng xem như là đi hưởng tuần trăng mật, như vậy tôi có thể bù đắp lại được!” Lâm Thành nói.

“Vậy cũng được, hôm nay tôi sẽ ở khách sạn, ngày mai tôi cùng phu nhân sẽ tới làm khách!” Nói xong, xoay người đi ra khỏi phủ tổng thống.

“Tổng thống, anh nói gì mà lại khiến cho thái độ của Lâm tổng thống thay đổi nhanh như vậy?” Đường Vũ tò mò hỏi.

“Không nói gì, chỉ nói không cần phải đối đầu với nhiều quốc gia!” Nói xong, lên xe đi về phía khách sạn.

Lâm Thanh nhìn bóng dáng đi xa, tức giận ngồi cạnh ba mình “Ba, sao lại để bọn họ đi?”

“Những lời ba vừa mới nói con không hiểu sao? Thích ai cũng được, chỉ có người đàn ông này là không thể đụng biết không?” Lâm Thành cảnh cáo.

“Ba, tôi mặc kệ, dù sao con cũng thích người đàn ông này, con muốn anh ấy!”

“Càn rỡ, ngày mai vợ của cậu ta sẽ tới, tốt nhất con không nên gây chuyện nếu không ba sẽ gả con đến nơi rất xa con biết chưa?”

“Ba, ba nói gì?” Lâm Thanh cho rằng mình nghe nhầm.

“Ngày mai vợ của cậu ta sẽ tới đây, con không được gây chuyện, biết chưa?”

Lâm Thành lại cảnh cáo, nói xong đi về phòng mình.

Lâm Thanh ngồi trên ghế sa lon, mắt nhìn về phía trước, việc lần đó cô làm anh ta có biết không? Chẳng lẽ đây lại là nhược điểm sao?

Cô tự nói với lòng mình, không thể nào, chuyện đêm đó không có ai biết, anh ta lại càng không thể biết, xem ra những lời anh ta nói chỉ là uy hiếp cô, ha ha, Tuấn Vũ, anh nhìn nhầm người rồi, Lâm Thanh tôi không dễ lừa vậy đâu!

Khi đến phòng cao cấp của khách sạn, Bùi Tuấn Vũ vào phòng tắm rửa sạch sẽ, đi ra đã là rạng sáng, ở nhà đang là buổi trưa, vì vậy lấy điện thoại bấm số “Tút......tút......tút......tút......sorry, the number you have dialed is not be answered (unavailable) for the moment, please redial later”

Đỗ Lôi Ti ngồi trong vườn hoa, thấy điện thoại trên bàn vang lên, cầm điện thoại xem lại là người đàn ông chết tiệt kia, bỏ điện thoại lên mặt bàn, mặc cho điện thoại reo!

Đầu dây bên kia Bùi Tuấn Vũ nhíu mày nghĩ, cô gái nhỏ này chạy đi đâu lại không nghe điện thoại? Vì vậy gọi vào điện thoại bàn.

“Alo, lập tức gọi phu nhân đến đây!”

“Vâng, tổng thống, xin chờ một lát!” Quản gia nói xong để điện thoại xuống, xuay người đi ra vườn hoa.

“Phu nhân, tổng thống muốn gặp!” Quản gia nói.

“Nói cháu không có ở nhà!”

“Phu nhân, nghe tổng thống nói chuyện hình như rất tức giận, cô vẫn nên đi nghe điện thoại thì hơn!”

Đỗ Lôi Ti không thể làm gì khác hơn là đứng lên, đi vào phòng khách, cầm điện thoại “Alo......”

“Sao không nghe điện thoại?”

“Không nghe thấy, điện thoại không có bên cạnh!”

“Ngày mai sẽ có người đưa cô đến sân bay, tới nước Hàn!” Nói xong, Bùi Tuấn Vũ cúp điện thoại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.