Ánh mắt là không có cách nào có thể lừa gạt người khác được, đương nhiên, trong đôi mắt một người toát ra được loại ánh mắt này, cũng là không có cách nào có thể lừa gạt người khác được.
Mộ Sơ Tình và Hoắc Bắc Cảng, hai người cứ như vậy ánh mắt giao hoà với nhau, cứ nhìn nhau, Hoắc Bắc Cảng nhìn không tới khuôn mặt của Mộ Sơ Tình, bởi vì lúc này cô đang đeo khẩu trang, cho nên hắn không biết bộ dạng của cô trông như thế nào.
Đôi mắt cũng không giống Mộ Sơ Tình, nhưng chính là...... Cái ánh mắt này...... Cái ánh mắt này trong suốt giống như là một hồ nước, không có một chút tạp niệm nào, mang theo một ít ái mộ, cái ánh mắt này cực kỳ giống ánh mắt của Mộ Sơ Tình mà Hoắc Bắc Cảng đã nhìn suốt nhiều năm như thế.
Trong ấn tượng của Hoắc Bắc Cảng cũng chỉ thấy được một người sẽ lộ ra ánh mắt như vậy, đó chính là Mộ Sơ Tình.
Người phụ nữ này không phải Mộ Sơ Tình, chính là...... Toát ra ánh mắt đó cực kỳ giống cô......
Thật sự rất kỳ quái.
Ngay lúc Mộ Sơ Tình xoay người liền phải rời đi, thanh âm của Hoắc Bắc Cảng lại vang lên sau lưng, đột nhiên kêu cô: "Đứng lại."
Mộ Sơ Tình nghe Hoắc Bắc Cảng nói liền đứng lại, rồi mới xoay người, ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm Hoắc Bắc Cảng.
Hoắc Bắc Cảng bỗng nhiên ra lệnh cho cô: "Tháo khẩu trang xuống."
Mộ Sơ Tình: "......" Mẹ nó!! Hắn có phải là bị bệnh tâm thần hay không đây!
Sẽ không phải là tán gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-sung-tan-troi/543117/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.