Mộ Sơ Tình sợ nhất chính là Hoắc Bắc Cảng sẽ hiểu lầm cô. Rốt cuộc cô tiêu của hắn gần một ngàn vạn, có thể nào hắn nghi ngờ cô ôm tiền chạy trốn hay không? ...... Hoắc thị, phòng hội nghị cấp cao. Giang Thừa nhìn Hoắc Bắc Cảng đang nghe mấy cán bộ cấp cao báo cáo, vẫn luôn cúi đầu nhìn di động. Giang Thừa cố tình rình coi, cậu ta vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú với cuộc sống riêng tư của tổng giám đốc, cho nên lén rướng cổ, đi nhìn di động của Hoắc Bắc Cảng. Kết quả, nhìn thấy không phải là tin nhắn tán tỉnh gì, càng không phải là mấy cái phim đen, hắn thế nhưng có thể ngồi nhìn tin nhắn trong di động của mình, đều là tin nhắn ngân hàng gửi tới, nhắc nhở hắn vào lúc nào, quẹt thẻ hết bao nhiêu tiền. Hoắc Bắc Cảng xem cái này, xem khoảng gần nửa giờ. Tổng giám đốc thật là nhập thần vậy...... Giang Thừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhịn không được lắm miệng, lải nhải hỏi một câu, "Tổng giám đốc...... Anh đây là?" Hoắc Bắc Cảng cong môi cười khẽ, tâm tình nhìn rất tốt, hắn buông điện thoại xuống, nhìn chằm chằm Giang Thừa cái tên độc thân cẩu này, chẳng biết ân ái, chẳng biết yêu đương là gì này. "Giang Thừa, tôi không biết độc thân cẩu như cậu có biết hay không, có đôi khi, nhìn vợ mình tiêu tiền, cũng là một thú vui." 1 "......" Anh biến đi!!! ......
Hà Thục nhân lúc Mộ Sơ Tình đi theo sau lưng mình, nhàn rỗi rất nhiều, đã gửi cho Hoắc Bắc Cảng một tin nhắn. 【 Con trai, bạn của mẹ nhìn thấy vợ con đang ở trong trung tâm thương mại, đi mua sắm cùng một người đàn ông, Mộ Sơ Tình không ngừng chi tiền cho người đàn ông kia, tiêu tiền không chớp mắt, không ngừng mua đồ xa xỉ cho tên kia. Hơn nữa ngay cả quần lót đàn ông loại đồ tư mật này, cũng mua cho người đàn ông kia, hai người thân mật, rất ái muội, thoạt nhìn, giống như là tình nhân đang yêu cuồng nhiệt. 】 2 Hà Thục gửi xong một tin, ngay sau đó, lại gửi thêm một tin nữa. 【 con trai, mẹ biết không có bằng chứng con sẽ không tin, mẹ cho con xem chứng cứ, lúc đó bạn của mẹ nhìn thấy, liền chụp lại ảnh lại, là ảnh của Mộ Sơ Tình cùng người đàn ông kia, rất thân mật, con xem đi là biết. 】 Hà Thục gửi tin nhắn đi, sau đó kèm theo một bức ảnh, là ảnh chụp cận cảnh, cho nên Mộ Sơ Tình và người đàn ông kia đều có. Bức ảnh kia, chính là Mộ Sơ Tình cười ôn nhu với người đàn ông kia, góc độ chụp là cố ý, ở góc độ nào đó xem ra, hai người rất là thân mật. Người đàn ông kia, là do Hà Thục tìm tới, da trắng, nhìn bộ dạng trông trắng trẻo đẹp trai, nhìn thư thái đúng là một tên thư sinh. Cái anh chàng thư sinh kia chỉ là hỏi Mộ Sơ Tình, hỏi cô, cùng là phụ nữ thì thích nội y kiểu dáng gì, sắp tới ngày kỷ niệm một năm ngày cưới, anh ta muốn mua nội y tặng vợ. Mộ Sơ Tình bởi vì đã từng làm quản lý khách sạn, cho nên đều cười dịu dàng với người khác, người đàn ông kia hỏi cô, cô cũng không thể bày ra bộ mặt khóc đưa tang chứ, cho nên cô mới ôn nhu cười, nói với người đàn ông kia: "Tôi không biết sở thích của vợ anh, cũng không hiểu biết lắm về mấy thứ này, anh hỏi nhân viên cửa hàng ở đây đi, bọn họ có thể cho anh ý kiến." Người đàn ông kia cười cười nói cám ơn cô, rồi mới rời đi. Không có nói thêm bất cứ điều gì. Cố tình bối cảnh của hai người, chính là quần lót nam lại ở phía trên, cho nên, thoạt nhìn liền giống như hai người đang chọn lựa quần lót nam, cười ngọt ngào. Hà Thục nhìn bức ảnh kia, cười âm hiểm, bức ảnh này, cam đoan có thể phá hư tình cảm của bọn họ, khiến Hoắc Bắc Cảng hoàn toàn thất vọng với Mộ Sơ Tình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]