Tiêu Hòa Nhã nằmtrên giường bệnh, hai tay bị quấn giống như bánh bao, thật ra thì cô rất muốn nói một chút phỏng này anh ba của cô hoàn toàn có biện pháp giảiquyết, nhưng tất nhiên bây giờ cô không dám nói lung tung gì, bằng không hủy diệt cũng không chỉ dừng lại bàn tay nhỏ bé của mình, cái đầu nàycũng có thể khiến cho người ta trút giận lên đó. . . Tại sao cô thảm như vậy? Lại không có ai tới cứu cô? Cô có thể trùm chăn giả bộ ngủ bao lâu đây?
Hai mắt Thượng Quan Ngưng phóng hỏa, d∞đ∞l∞q∞đ nhìn chòngchọc vào người đang trốn trong chăn, anh thật muốn nhìn xem cô có thểchịu được bao lâu.
Qua một hồi lâu, Tiêu Hòa Nhã thầm nghĩ ngườinọ có lẽ cũng chịu không nổi đã đi ra ngoài rồi, cô thận trọng vén chănche kín đầu ra từng chút một, đánh giá chung quanh một chút sau đó dừng ở một chỗ. Kinh sợ, kinh ngạc, kinh khủng đều không đủ để hình dung.
"Ha ha ha. . . . . . Hiệu trưởng, anh vẫn còn ở đây!" Tiêu Hòa Nhã cườigượng, giọng nói hơi cứng ngắc, "À, Hiệu trưởng. . . . . ."diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
"Tôi không phải là Hiệu trưởng!" Thượng Quan Ngưng ngắt lời cô.
"Tại sao?" Tiêu Hòa Nhã nhất thời kích động, từ trên giường bệnh ngồi bậtdậy, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn không cẩn thận đụng phải tay bị phỏng, nhất thời kinh ngạc biến thành đau đớn, trên khuôn mặt trắng nõn tươi cườirồi lại xoắn xuýt nhăn nhó giống bà lão.
Thượng Quan Ngưng lườmcô một cái, nhưng mà vẫn cố nhịn cưỡng chế cô đè xuống giường, "Tôikhông làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-chi-yeu-vo/2892689/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.