Lúc này Tiêu Hòa Nhã đã chạy như bay về nhà, dọc theo đường đi trái timnhảy lên bình bịch, nếu không phải cô liều mạng áp chế xuống, nói khôngchừng đã nhảy ra ngoài rồi, xong rồi ...xong rồi...cô thật sự xong rồi, ô ô ô...Cô cố kiếm nén xuống một chút là được rồi, tại sao lại có thểvọng động như vậy chứ? Tiêu Hòa Nhã vừa sâu sắc kiểm điểm lại mình trong lòng, vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường trốn.
Kéo mộtbên rương hành lý mở ra, liền đem tất cả quần áo ném hết vào trong, cònđể ý gì đến quy tắc trình tự nữa, chạy trốn là điều quan trọng nhất!
"Đúng rồi, mình có nên viết di ngôn gì không?" Tiêu Hòa Nhã vừa nhét vàorương hành lý vừa bắt đầu suy nghĩ. Trong lòng cô, cái người Hiệu trưởng kia không có gì là không làm được, nếu trên đường đi tìm người giết côdiệt khẩu thì làm sao bây giờ? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định giữ lạichút đầu mối đi, nếu không cô có bị ném xác nơi đồng không mông quạnhthì người nhà cũng không ai biết được!
Nghĩ đến đây, cô vộivàng tím giấy note cùng bút, sột soạt để lại mấy chữ to, "Em trở lạitrường trước, nếu như ngoài ý muốn gặp phải uy hiểm tới tính mạng thìđầu sỏ gây nên nhất định là Hiệu trưởng, xin nhớ báo thù cho em! Mọingười bảo trọng!" Sau khi viết xong thoải mái dán lên trên cửa, lôi kéorương hành lý lên đường chạy trốn!
Cả gian phòng trống rỗng,trước kia không cảm thấy gì, bây giờ ngược lại cảm thấy rất bất an, bánh xe của rương hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-chi-yeu-vo/2892687/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.