Tiêu Hòa Nhã sững sờ nhìn hiệu trưởng nhà mình, thậm chí phát hiện một ngàykhông gặp đã cảm thấy nhớ rồi. Đúng như lời Tiểu Noãn đã từng nói, lúckhông cười dường như là đẹp hơn. Tại sao người này lại có thể đẹp traikhông có giới hạn như vậy hả? Cô cho rằng mỗi một lần nhìn thấy anh đềucó thể xem là đẹp nhất, nhưng lần sau gặp lại sẽ đẹp theo một kiểu khác. Cái này có tính là 360 độ không bị ảnh hưởng?
“Anh, cho em chút thời gian có được không?” Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu nhìn về phía anh hai nhà mình, thấp giọng mềm mại nói.
Tiêu Mặc Vân nhìn thoáng qua em gái nhà mình rồi lại nhìn hiệu trưởng kiamột chút, cuối cùng gật đầu, “Được, ba mươi phút nữa anh sẽ đến đón em!” Tiêu Mặc Vân nói xong vuốt vuốt áo khoác cho cô, thế này mới xoay người đi về hướng khác.
Tiêu Hòa Nhã quay đầu nhìn về phía ThượngQuan Ngưng, khuôn mặt trắng nõn bóng loáng ấy, lộ ra góc cạnh lạnh lùng, đôi mắt màu đen thâm thúy làm người ta mê muội, hàng mi dày đặc, cáimũi cao thẳng, lqd vành môi tuyệt mỹ, không có một chỗ nào là không bàyra dáng vẻ cao quý và tao nhã, cái này... Chính là người đẹp được hoannghênh trong truyền thuyết sao? Trong lòng Tiêu Hòa Nhã vừa suy nghĩ vừa từ từ đi về phía người nào đó.
Thượng Quan Ngưng híp mắtlạnh lùng nhìn người đang đi về phía mình, thậm chí anh còn không biếttại sao mình lại đến đây, không biết tại sao từ trong đáy lòng lại sinhra cảm giác không cam lòng, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-phuc-hac-chi-yeu-vo/2892581/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.