Tô Ý Nhiên cũng cảm thấy, cậu kinh ngạc nhìn bụng mình, đưa tay đặt lên tay anh Đình, không chắc lắm nhìn anh Đình: "Vừa nãy là?"
Bác sĩ Trần đoán được, cười nói: "Có phải là cảm thấy thai động không? Rất bình thường."
Tay Cố Uyên Đình dừng lại trên bụng Nhiên Nhiên, trong lòng hắn bỗng nhiên tràn ngập một loại cảm giác mềm mại kỳ dị, tựa hồ thành lập liên hệ thân mật kỳ dị với nhóc con chưa ra đời.
Tô Ý Nhiên nghe lời bác sĩ chứng thực suy đoán của mình, cậu có chút không biết như thế nào cho phải, cúi đầu nhìn em bé chưa ra đời, cũng không dám động. Cậu nói với Cố Uyên Đình: "Con đang chào hỏi chúng ta sao?" Cậu cảm thấy thần kỳ, còn có mong đợi.
Cố Uyên Đình nhìn thấy trong đôi mắt của Nhiên Nhiên tựa hồ lóe ngôi sao nhỏ, trong lòng đột nhiên tuôn ra một loại cảm động, gật đầu với Nhiên Nhiên, dịu giọng nói: "Đúng thế."
Hắn lại nhẹ nhàng sờ bụng dưới của Nhiên Nhiên, do dự một chút, cũng chào hỏi em bé: "Chào, chào con." Sau này, chú là ba của con.
Tô Ý Nhiên nhìn thấy dáng vẻ của Cố Uyên Đình, bật cười: "Con bây giờ còn nhỏ như vậy, anh chào hỏi con cũng không hiểu."
Bác sĩ Trần nghe thế, vội giải thích: "Không phải vậy, thai nhi thích nghe âm thanh tần suất thấp, tiếng nói chuyện của hai ông bố rất thích hợp, lúc thường có thể trò chuyện với em bé mỗi ngày, cũng có thể giúp em bé phát triển trí não."
Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình nghe bác sĩ Trần phổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-nha-giau-luon-tu-an-dam-cua-minh/1042777/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.