Tô Ý Nhiên vẫn chưa phản ứng lại, đã thấy anh Đình mở nắp bút máy ra, đưa bút cho cậu: "Này."
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên cứng đờ cầm văn kiện mỏng manh, cảm giác văn kiện như thể nặng ngàn cân. Cậu khó khăn mở miệng hỏi: "Mỏ gì? Mỏ kim cương?" Cậu không nghe lầm chứ.
Cố Uyên Đình khẽ gật đầu: "Em muốn đến xem à?"
Tô Ý Nhiên không để ý tới câu hỏi này của anh Đình, cậu lật qua lật lại văn kiện trong tay, lại nhìn anh Đình, lại nhìn văn kiện, cảm giác mình như đang nằm mơ.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên chỉ nhìn hắn và văn kiện, chậm chạp không ký tên, không khỏi có mấy phần thấp thỏm, hắn bất an hỏi: "Em không thích à?"
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên cảm giác đầu của mình sắp đờ ra, cậu cũng không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng chết lặng gật đầu một cái: "Em thích."
Vốn cậu không thể nói là thích kim cương lắm, cũng coi như là bình thường, mà... Đây là mỏ kim cương á! Tô Ý Nhiên đã từng bần cùng, cũng ước ao người có mỏ quặng, còn từng mơ giấc mộng đẹp ngồi trong cái mỏ từ trên trời rơi xuống.
Biết được thân phận anh Đình tới nay, Tô Ý Nhiên ngoại trừ lúc ban đầu khiếp sợ, thời điểm khác vẫn luôn cảm thấy cũng không khác gì trước đây cả, tuy rằng nhà ở thay đổi, xe cũng thay đổi, thế nhưng bình thường sống với anh Đình vẫn giống như hằng ngày ở chung trước đây.
Mãi đến tận lúc này, cậu mới có một loại cảm giác chồng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-nha-giau-luon-tu-an-dam-cua-minh/1042776/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.