Hai người tới bệnh viện, Tô Ý Nhiên vào cửa đã ngửi thấy mùi nước sát trùng trong bệnh viện, cậu khẽ nhíu mày lại, ngửi mùi này làm cậu cảm thấy ngực nặng nề.
Cố Uyên Đình luôn chú ý tới tình huống của cậu, thấy sắc mặt cậu không tốt, không khỏi lo lắng: "Làm sao thế? Không thoải mái?"
Tô Ý Nhiên lắc đầu: "Không sao, chỉ là nước khử trùng ở bệnh viện nồng quá."
"Mùi nồng?" Cố Uyên Đình ngửi thử, nước khử trùng ở bệnh viện rất nhạt, cơ hồ không ngửi thấy.
Hắn lo lắng: "Đi thôi, kiểm tra sức khỏe cho em." Hắn kiên trì muốn kiểm tra sức khỏe cho Tô Ý Nhiên trước.
Đi trên hành lang bệnh viện, Tô Ý Nhiên ngửi thấy mùi nước khử trùng bệnh viện càng ngày càng đậm, ngửi lâu cảm thấy buồn nôn, cậu ôm ngực, mặt trắng bệch.
"Nhiên Nhiên." Cố Uyên Đình vội đỡ lấy cậu, "Làm sao thế? Đau ngực?"
"Không phải." Tô Ý Nhiên khoát tay, "Hơi buồn nôn."
Cậu ngồi xổm cạnh thùng rác, ọe hai tiếng, chẳng nôn ra gì cả, chỉ nôn khan.
Cố Uyên Đình vội vàng đưa Tô Ý Nhiên đi gặp bác sĩ, đến gặp bác sĩ đã hẹn trước.
Đến văn phòng bác sĩ chủ nhiệm, bác sĩ hỏi tình huống của Tô Ý Nhiên: "Chỉ là eo mỏi? Kéo dài đã bao lâu rồi?"
Tô Ý Nhiên nói: "Tầm mười mấy ngày rồi."
Bác sĩ hỏi: "Chỉ hơi mỏi eo, hay là đau?"
Tô Ý Nhiên nói: "Chỉ hơi mỏi eo, không thoải mái."
Bác sĩ hỏi: "Còn có bệnh trạng gì khác không?"
Tô Ý Nhiên suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: "Không có."
Cố Uyên Đình ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-nha-giau-luon-tu-an-dam-cua-minh/1042759/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.