Cố Uyên Đình xốc một góc chăn của mình lên, nghĩ cách bắt chuyện với cậu: "Nhiên Nhiên, em tới ngủ ở đây đi, anh sưởi ấm rồi, ấm lắm."
Tô Ý Nhiên không tiếp lời hắn, như là không nghe thấy hắn nói chuyện, không để ý tới hắn.
Cố Uyên Đình luống cuống nằm đó, thấy Tô Ý Nhiên tắt đèn, hắn lại nhìn Tô Ý Nhiên trong bóng tối.
Hắn chui ra khỏi chăn, nói với Tô Ý Nhiên: "Nhiên Nhiên, em ngủ trong chăn anh làm ấm rồi đi, anh ngủ chăn của em." Trong chăn mới có mùi của Nhiên Nhiên, cho hắn ngủ một mình trong chiếc chăn có hơi thở của Nhiên Nhiên cũng được.
Trong chăn hắn làm ấm có hơi thở của hắn, cho toàn thân Nhiên Nhiên bị hơi thở của hắn bao lấy.
"..." Cố Uyên Đình không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa sẽ có phản ứng.
Hắn mong đợi nhìn Tô Ý Nhiên, cảm thấy đề nghị này sẽ không bị bác bỏ.
Thế nhưng Tô Ý Nhiên liếc mắt nhìn hắn, lại nhắm hai mắt lại, không để ý tới hắn, hiển nhiên đã định ngủ.
Cố Uyên Đình rất mất mát, lại không dám quấy rối cậu ngủ, đành phải tự mình một lần nữa nằm vào chăn của mình.
Hắn yên lặng nhìn Tô Ý Nhiên trong bóng tối, qua mười mấy hai mươi phút, rốt cục nghe được hô hấp của Tô Ý Nhiên trở nên đều đều ung dung, hiển nhiên là đang ngủ rồi.
Cố Uyên Đình lại lẳng lặng nghe một lúc, xác nhận Nhiên Nhiên thật sự đã ngủ, vì vậy cẩn thận chuyển tới cạnh Nhiên Nhiên, rón rén ôm cả người cả chăn vào trong ngực, thừa dịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-nha-giau-luon-tu-an-dam-cua-minh/1042758/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.