Chương trước
Chương sau
- Mẹ! Mẹ đừng bỏ con mà mẹ! Con xin mẹ đấy... Hức... Nơi đây lạnh lẽo lắm mẹ ơi!
Tiếng trẻ nhỏ vang vọng lại nơi cuối cầu thang tối đen như mực. Từng bước! Từng bước chân chạy lại phía cô, thoát khỏi bóng tối bủa vây xung quanh. Một đứa trẻ 5 tháng tuổi, chưa hoàn thiện cơ thể chạy vội vã làm cô sợ hãi.
Lúc này, chân tay cô như muốn rụng rời, lần đầu tiên cô thấy một hình hài nhỏ bé, người yếu ớt, chân tay chưa hoàn thiện hiện trước mặt cô. Bao câu hỏi làm cô rối chí. Nơi phía cuối chan cầu thang, nơi mà đứa trẻ bước ra từ góc khuất, đó chính là " Nhà Xác ".
- Mẹ ơi, tại sao mẹ lại bỏ con?
Nó biết nói ư? Theo như phán đoán, nó còn chưa thể trào đời. Tại sao lại biết nói và đi chứ?
Cô khẽ rùng mình hoảng hốt chạy mãi. Chạy đến nỗi tức ngực mà bóng dáng nhỏ nhắn đáng sợ ấy luôn đứng trước mặt cô. Đôi mắt long lanh nhìn cô chưa bao giờ chớp mắt. Đôi môi chúm chím đỏ hoe. Toàn cơ thể đứa trẻ ấy biết bao nhiêu là máu. Máu từ hốc mắt chảy ra như đang khóc. Máu từ miệng chảy ra như nước dãi của cơn thèm sữa mẹ. Nó ôm lấy chân cô! Cô vội vã hất ra. Nó bám lấy tay cô! Cô sợ hãi lùi về sau vài bước. Nó khóc rồi nó lại cười. Một nụ cười man rợn. Nó bay lởn vởn xung quanh cô cười há miệng:
- Bà đã nhẫn tâm bỏ tôi, tôi sẽ không để bà sống hạnh phúc.
_______
Cô giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Hóa ra, đó là mơ. Nhưng không! Đứa trẻ trong bụng cô đã biến mất. Đứa con 5 tháng mà cô và anh mãi mới có được nay đã không còn.
Một mình cô ngồi khép nép trên giường bệnh. Anh đi công tác xa nay vẫn chưa về. Ba mẹ cô mất sớm. Còn ba mẹ anh thì sao? Họ ruồng bỏ cô. Họ khinh rẻ cô.
Hôm nay, cô vì bị người tình cũ của anh hãm hại mà mất con. Biết nói sao cho mọi người tin cô đây? Tình yêu ư? Anh yêu cô mà. Có lẽ chỉ có anh mới chịu tin cô mà thôi.
Cô biết tin anh vừa trở về liền vội vã xuất viện chạy về bên anh. Vừa nhìn thấy anh, cô đã bật khóc.
- Vợ! Vợ sao vậy? Em nhớ anh ư?
- Hức. Em... Em sẩy thai rồi!
- Cái gì? Cô đã làm gì đứa bé?
- Không. Anh phải tin em. Em không làm gì cả.
- Không làm gì ư? Cô có thằng nào rồi, nói mau. Cô dám phá thai để đến bên đó chứ gì. Tôi đã quá sai lầm khi ngày ấy cưới cô về làm vợ mặc cho sự rào cản của gia đình. Cô quá hung ác.
- Không phải như vậy đâu... Hức...
- Cô còn dám cãi? Cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức.
#Angel
[ Tháng cô hồn ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.