Cô dùng sức kéo một cái, không chút xê dịch, chẳng những không xê dịch chút nào, Thẩm Mặc còn hừ một tiếng, giọng trầm thấp rất hấp dẫn.
Nguyễn Băng bị dọa sợ, nhìn về phía anh một cái, may quá, không tỉnh dậy. Nhưng...
Chăn anh đắp đã rơi ra từ lúc nào? Co thể nam tính mê người đang lộ hết ra trước mặt cô.
Nhất là cái nơi không thể nói ra kia làm người ta phải đỏ mặt.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng đề xuống xúc động muốn xoay người chạy trốn, cố gắng để mình tỉnh táo lại một chút.
Cô còn chưa kịp bình tĩnh lại.
"Này, cô nhìn cái gì?" Thẩm Mặc không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, híp con ngươi đen, nhìn xuyên qua ánh đèn ngủ mông lung mà nhìn cô chằm chằm.
Oanh một tiếng, trong đầu Nguyễn Băng cảm thấy như có đám mây hình nấm xinh đẹp đang tràn ngập, cô vừa mới nhìn vào cơ thể của Thẩm mặc, đã bị anh bắt quả tang, đây không phải ý anh muốn nói cô có ý đồ xấu với anh sao? Cho nên, cô nhất định không để cho anh biết cô nhìn cái gì.
Trong lòng Nguyễn Băng hoảng loạn như một nồi cháo, nhưng vẫn cố gắng để nét mặt có vẻ đờ đẫn, sau đó cô nhanh nhẹn, lặng lẽ kéo chăn của Thẩm Mặc một lần nữa, đáng tiếc vẫn không nhúc nhích chút nào, không có cách nào.
Cô híp mắt lại, vẻ mặt ngây ngô, sau đó lập tức quay lưng lại phía Thẩm Mặc rồi ngồi xuống **, từ từ nằm xuống, còn không quên đắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-lan-nay-la-that-2/2351563/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.