Phía sau truyền lại tiếng bước chân nhốn nháo, Nguyễn băng hơi ngạc nhiên, cô không nghĩ đó là Triệu Cẩn Niên.
Nhưng không ngờ rằng, không chỉ không phải Triệu Cẩn Niên mà cô còn có chút cảm giác như oan gia ngõ hẹp, người cầm đầu những người mặc quần áo đen đó là Âu Dương Tú, hôm nay cô ta có chuẩn bị mới đến, cầm gậy trong tay, sau lưng còn bốn người đàn ông cao lớn, thô kệch xếp thành một hàng nói: "Bà Thẩm, cô hại tôi thật thảm."
Nguyễn Băng thầm kêu không ổn, chẳng trách chó xung quanh sửa không ngừng, thì ra là những người này tới, chỉ trách mình không chú ý đến.
Bây giờ còn sớm, căn bản không có người nào vào núi, không ngờ Âu Dương Tú lại dẫn người tới chặn cô.
Trong chốc lát, cô bị quỷ thần xui khiến mới nhớ tới sự kiện mất liên lạc kia.
"Chúng ta hình như không có thâm thù đại hận gì nhỉ?" Nguyễn Băng vừa nói vừa từ từ lùi lại phía sau.
"Cô sai rồi, cô chính là kẻ thù lớn nhất của tôi." Âu Dương Tú căn răng nghiến lợi nói: "Cô biết không? Cô có biết tôi thích học trưởng Thẩm thế nào không? Lúc anh ấy là hội trưởng hội học sinh, tôi đã thích anh ấy, cho nên tôi thề, bất kể thế nào, tôi cũng phải biến mình thành người phụ nữ có thể xứng đôi với anh ấy, cho nên tôi cố gắng làm việc, kiếm tiền làm phẫu thuật thẩm mỹ, tôi làm theo sở thích của anh ấy, chị tôi cũng thế. Nhưng không ngờ, chúng tôi sắp được Thẩm học trưởng đón nhận, thì loại thiếu phụ luống tuổi như cô tới cướp mất, tôi muốn cô vĩnh viễn không có tư cách cướp của chúng tôi!" Mái tóc của cô ta tết lại, gương mặt thanh tú lại hiện ra nụ cười xảo quyệt.
Nguyễn Băng cảm thấy lòng chùng xuống, nhưng cô phải nói chyện với cô ta, tranh thủ thời gian: "Được, tôi nhường Thẩm Mặc cho các người, thật ra thì tôi với anh ta đang bàn chuyện ly hôn, chúng tôi---"
"Ha, thì ra là vậy, thì ra có có ý định ly hôn với học trưởng Thẩm." Âu Dương Tú chẳng những không bị thuyết phục, ngược lại còn bị chọc giận.
Cô ta từ từ lui qua một bên, nói với bốn người đàn ông sau lưng: "Bây giờ cô ta là của các người, một người ở lại thu hình, còn những người khác cùng lên, tôi sẽ không để ý."
Cái gì?
Mặt Nguyễn Băng tái nhợt không còn chút hồng hào nào, bọn họ, bọn họ muốn....
"Dừng tay, nếu người đàn bà này cho các người tiền, tôi cũng có thể cho các người nhiều hơn." Nguyễn Băng nói xong, móc tiền trên người ra, giơ lên, thật chất đây là vàng mã, nhưng giống tiền thật vô cùng.
Ánh mắt của mấy người đàn ông kia sáng lên, mặt cười thô bỉ bước tới gần, người đàn ông dẫn đầu cười xấu xa nói: "Chơi xong, chúng ta là vợ chồng, tiền của cô không phải chính là tiền của chúng ta sao? Các anh em nói phải không?"
Nguyễn Băng từ bỏ tia hy vọng cuối cùng, kêu lên một tiếng, ném tiền lên như tuyết rải xuống, tự mình nhanh như chớp chui vào bụi cây bên cạnh.
Mấy người đàn ông kia tranh giành nhau một trận mới phát hiện là tiền vàng mã, nhổ bọt nói là xui xẻo.
Thấy Âu Dương Tú sắc mặt tái xanh, một người trong đó vội vàng đánh trống lảng nói: "Con đàn bà kia chạy nhanh thật."
Tên cầm đầu lại cười mỉa mai: "Như vậy mới thú vị, thân thể có vẻ rất dẻo dai."
Mấy người đàn ông ăn ý cùng cười, nhưng trong giọng nói lại tàn ác làm người ta rùng mình.
"còn không mau đuổi theo cho tôi." Âu Dương Tú lạnh lùng nói, lo lắng nhìn về hướng Nguyễn Băng chạy trốn.
"Phân mấy đường chặn hậu." Mạc Tây cầm đầu ra lệnh.
Mấy người bọn họ như lũ chó săn tham lam, từ bốn phía nhào tới,
Âu Dương Tú chọn chặn đường chính, đáy mắt lóe lên ánh sáng điên cuồng, hôm nay nhất định cô ta phải diệt trừ đi cái gai trong mắt.
Nguyễn Băng chạy thật nhanh, cô nghe được tiếng gió ù ù bên tai, bỗng nhiên, cô lại nghe thấy tiếng một người đàn ông hét thảm thiết, cô king ngạc dừng bước, nhưng lại chạy thật nhanh.
Cô chạy một mạch, nghe được mấy tiếng kêu, nghe vừa giống như giọng của mấy người đàn ông, không phải là tiếng cười độc ác mà là tiếng kêu thảm thiết, cho nên bọn họ đạp phải bẫy ư? Trong núi có khi xẽ có bẫy của thợ săn, Nguyễn Băng hy vọng bọn họ sẽ đụng phải.
Cô lại giơ cao điện thoại lên lần nữa, nhưng vẫn không có tín hiệu, chết tiệt, hay là liều chết chạt đến đường chính đi, nếu khong thì không thể cầu cứu được.
Cô do dự một chút, chạy tới một con đường khá lớn trên núi, vừa có tín hiệu thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, Nguyễn Băng lập tức nghe máy, cô nghe được tiếng gào khàn khàn của Thẩm Mặc: "Em ở đâu?"
"Thẩm Mặc, cứu tôi, Âu Dương Tú tìm người hại tôi, tôi sẽ mở định vị vệ tinh." Nguyễn Băng gấp rút nói.
"Đừng dừng lại, tôi có thể tìm được em." Thẩm Mặc nói ngắn gọn.
Nguyễn Băng chưa kịp làm gì khác, thì đã thấy một bóng người màu đen chặn cô lại, là Âu Dương Tú.
Âu Dương Tú vung vẩy cây gậy trên tay: "Cô tính chuồn ư."
Nguyễn Băng nhìn chung quanh một chút, chân mày hơn nhướn lên: "tay sai của cô không đi cùng à?"
Đối với chuyện này, Âu Dương Tú rất sầu, những tên ngu này, mục tiêu đã đi ra, vậy mà chúng còn chạy lung tung trong rừng.
"A, không có bạn họ tôi cũng có thể thu thập được cô." Nói xong, Âu Dương Tú hận thù giơ gậy đánh thẳng vào mặt Nguyễn Băng.
Nguyễn băng xoay người chạy, tốc độ của cô rất nhanh, chạy vòng quanh rừng cây, Âu Dương Tú không thể nào đuổi kịp được cô.
Nguyễn Băng lo lắng cầu nguyện, Thẩm Mặc, anh mau tới đi, nếu những người đàn ông kia đuổi tới là tôi xong đời đấy.
Lúc này, Âu Dương Tú dừng lại, móc từ trên người ra một thứ.
"Súng!" Nguyễn Băng kêu một tiếng, nhanh chóng núp sau thân cây.
Đó không phải là một khẩu súng đúng nghĩa, là đạn thép*, nhưng cũng có thể làm cho người ta bị thương nặng, thậm chí có thể chết người.
"Nguyễn Băng, đàn chị, cô ra đi." Giọng Âu Dương Tú ngọt ngào mê hoặc mà đầy nguy hiểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]