Bà nội thì đánh cô nói: "Ai nói con không rảnh, cháu rể gọi thì con mau qua đi!"
Nguyễn Băn buồn bực đứng lên: "bà nội, rốt cuộc anh ấy là cháu ruột của bà hay là con đây?"
Bà nội chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Bà đối tốt với nó, chính là mong nó có thể đối tốt với cháu gái của bà, đứa nhỏ ngốc này, sao cháu lại không hiểu chuyện như vậy?"
Thật ra Nguyễn Băng đều biết cả, nhưng cô cũng thấy bà nội lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải lo lắng cho cô, cô cảm thấy khổ tâm, do cô không tốt, biến cuộc hôn nhân của mình thành như thế này, làm cho bà nội đau lòng.
Nguyễn Băng cố nhịn sự khó chịu, đi vào nhìn Thẩm Mặc hỏi: "Anh Thẩm, có chuyện gì?"
Thẩm Mặc bảo trợ lý Lân đi ra ngoài, sau đó lạnh nhạt nói: "Đây chính là thái độ của cô với ân nhân cứu mạng à?"
Nguyễn Băng cau mày: "Anh có chuyện gì? Không nói thì tôi đi ra ngoài đây."
"Chờ một chút, cô biết người nhà họ Âu?" Thẩm Mặc gọi cô lại, chỉ vào bên cạnh: "Ngồi đi,"
Nguyễn Băng giận dỗi, ngồi cách xa xa, sau đó trả lời: "Nhà họ Âu gì, tôi không quen."
"Đừng để tôi điều tra được cô có quan hệ không rõ ràng gì với nhà họ Âu." Thẩm Mặc gõ ngón tay lên bàn, giọng cảnh cáo.
Nguyễn Băng không biết nói gì: "Anh nghĩ tôi là anh sao? Sau khi chúng ta ly hôn, chuyện riêng của tôi anh không có quyền hỏi đến."
"Chúng ta vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-lan-nay-la-that-2/2351555/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.