Chớp mắt sắp tới ngày tôi lâm bồn, kể từ khi biết mìnhmang thai, tôi liền quyết định sinh mổ, không phải sinh tự nhiên, vì tôi khôngchịu đau được, cũng không có năng lực tự sinh con, cho nên đặt trước ngày em béđủ ngày liền tiến hành mổ. 
Tuy nhiên, cái gọi là kế hoạch cũng không chống lạiđược sự cố, tôi chỉ xem một bộ phim hài mà cười quá to mà thôi, kết quả là đaubụng, vỡ nước ối. 
Cả nhà, bao gồm mẹ chồng vừa tới, nháy mắt đều trở nênluống cuống tay chân, cũng chưa kịp sắp xếp túi đồ, tùy tiện lấy một vài móncần thiết, thay đồ xong liền đưa tôi lên xe, Khang Duật nhìn như rất trấn định,nhưng thật ra cũng đã lo lắng không thở nổi, tay lái đều đang run run, tới bệnhviện thì thang máy lại hư, Khang Duật đỡ tôi lên tầng năm, hắn vốn muốn ôm tôi,nhưng bụng tôi quá lớn, thật sự quá nặng, hắn lại hồi hộp run tay, căn bản ômkhông được, ở hành lang khoa sản gặp được một cô y tá, nói với cô ấy tôi vỡnước ối. 
Y tá liếc một cái, ném một câu, vỡ nước ối còn dám đilại?! 
Tôi và Khang Duật sửng sốt một chút, không đi lại thìlàm sao tới được?! 
Vì vậy, rất nhanh đi vào phòng dưỡng thai. Rạng sáng 3giờ rưỡi, trong phòng dưỡng thai lại ồn ào vô cùng, tiếng khóc thét liên tiếpvang lên. 
Lại có một cô y tá tới xem tôi, hỏi rõ tình huống, kêutôi nhanh nằm xuống một chiếc giường trống, lại bỏ lại một câu “Chị cũng to ganthật, còn dám còn tự mình đi lên lầu.” 
Tôi và Khang Duật lại sửng sốt, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-phuc-hac-dai-nhan/804745/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.