Ở lại bệnh việnvài ngày, một ngày trước khi xuất viện, Khang Duật tới đây. 
Hắn cũng nêntới, nếu không tới, tôi cũng tính chết luôn. 
Tới lúc hắn tới,tôi lại không dám gặp. 
Lúc hắn tới, tôiđang ngồi trên giường vừa ăn táo vừa đọc truyện tranh, Diễm Diễm đột nhiên dẫnhắn vào phòng. 
“Chị, Khang Duậttới thăm chị!” 
Tôi sợ tới mứcxém chút nữa ngã xuống giường, phản ứng đầu tiên của tôi là vứt luôn quả táođang ăn dở và quyển truyện tranh đang đọc, rụt vào trong chăn, nằm thẳng đơ ởtrên giường. 
“Ngủ, tao ngủ!!”tôi nhắm mắt lại nói. 
Diễm Diễm tuyệtđối không hiểu, một chút ý tứ đuổi khéo giúp tôi cũng không có “Khang Duật, haingười từ từ nói chuyện đi, vừa lúc mẹ em về nhà lấy quần áo cho chị ấy, mới đi,không quay lại liền đâu, nhưng mà, vì bảo đảm an toàn, em vẫn ngồi ở ngoài giúphai người canh chừng!” 
Tuy rằng ngày đótôi ở trong phòng điên cuồng rống nếu Khang Duật tới gặp tôi, tôi cũng hắn chiatay, nhưng mà trong nhà cách âm tốt, ba mẹ dưới lầu không nghe được, còn chưabị lộ! 
Thật may mắn! 
Tôi nghe vậy,trong lòng vội gọi, đừng…đừng đi nha, đừng bỏ tao lại một mình đối mặt hắn. 
Tôi nằm phòngđôi, bà cụ cùng phòng vừa đi làm kiểm tra, không biết khi nào thì về, nó đirồi, chỉ còn một mình tôi, tôi…tôi…tôi sợ! 
Tiếp tục nhắmmắt, tiếp tục ngủ, Diễm Diễm đóng cửa, tôi nín thở cảm giác được Khang Duậtngồi cạnh giường bệnh, lúc này tôi dùng tai thay cho mắt, độ nhạy của lỗ taităng lên một trăm phần trăm, hình như hắn bỏ gì đó lên tủ nhỏ cạnh giường, nghemùi chắc là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-phuc-hac-dai-nhan/804732/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.