Cuộc tranh tài dương cầm quốc tế, Lâm Du thuận lợi đạt được giải nhất. Bưng giải trở về Hứa gia, Lâm Du cảm giác rõ ràng, bầu không khí Hứa gia lại một lần nữa thay đổi. Quét sạch không khí không vui trước khi cô rời đi, ngược lạilàmột cổ vui sướng tràn đầy?
Sinh lòng nghi ngờ, nhắm mắt lại chuẩn bị nghe, chắc chắn trong phòng Hứa Mạch không có ai, Lâm Du trực tiếp mở cửa căn phòng của Hứa Mạch.
Bên trong phòng, Hứa Mạch ngồi trên xe lăn sắc mặt nghiêm nghị, anh tuấn phi phàm. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào trong phòng, chiếu sáng ở trênngườihắn, điểm xuống mọt cái ánh sáng.
Lâm Du đi tới cửa phòng, đầu tiên nhìn thấy chínhlàmột hình ảnh chói mắt như vậy. Cứ như vậy một cái chớp mắt, thiếu chút nữa cô phản ứng không kịp.
Hứa Mạch tỉnh? Tỉnh lúc nào? Một loạt suy nghĩ khiếp sợ đột nhiên xuất hiện trong đầu, làm cho Lâm Du thiếu chút nữa tưởnglàmình đi nhầm phòng.
Nghe âm thanh ngẩn đầu lên, tầm mắt Hứa mạch thẳng tắp nhìn sang. Không chớp mắt quan sát Lâm Du trong chốc lát, chậm rãi lộ ra một nụ cười ấm áp: “Hoan nghênh trở lại”
Giọng Hứa Mạch mang theo quen thuộc, dưới chân Lâm Du như mọc rể, đứng ở đó không động đậy. Không phải ảo giác, Hứa Mạch thật sự đã tỉnh.
“Vợ, có thể tự mình tới đây hay không? Mặc dù anh đã rất cố gắng, nhưng vẫn không thể tự mình đi bộ tới” Hướng về Lâm Du giang hai tay ra, giọng của Hứa Mạch rất ôn nhu, trong mắt lóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-nguoi-thuc-vat/3282195/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.