“Tự tìm cái chết”
Chu Hoàng Anh nâng tay lên.
“Đừng mà, đừng hạ thủ với họ.. Lâm Ngọc Linh nắm chặt tay anh, “Chu Hoàng Anh, tôi cầu xin anh..”
Tôi cầu xin anh.
Lại là những lời này.
Anh lạnh nhạt hất tay ra, Lâm Ngọc Linh kêu lên một tiếng, nặng nề té ở trên xe, đầu đụng mạnh vào cửa sổ xe, đau đến mắt nổ đom đóm.
Không để ý tới đau đớn, cô lại một lần nữa bắt lại bàn tay anh, cả người quỳ xuống trước mặt anh ta: “Chu Hoàng Anh, tôi sai rồi, anh đừng…”
Máu trong người Chu Hoàng Anh trong nháy mắt đông lại Anh cứng ngắc quay đầu, nhìn người phụ nữ đang quỳ xuống bên chân mình Mái tóc cô xõa trên vai, khóe miệng bị rách, mặt đầy những nước mắt, vừa chật vật, vừa đáng thương. Đầu gối lộ ra bên ngoài váy, bị mặt đất cào xước, màu đỏ tươi rỉ ra ngoài, không phải thương tích nặng, nhưng nhìn rợn người Bên kia, Tiêu Thành Đạt vô lực té xuống đất, con ngươi vô lực, anh ta tự giễu cười ra tiếng.
Rốt cuộc, anh ta lại phải nhờ vào học trò mình quỳ xuống xin cho mình một cái mạng?
“Tiêu Thành Đạt, anh đừng có cười coi, mẹ nó. Anh nói tôi nghe trong người anh có chuyện gì?” Lục Vương tâm tình cũng phức tạp, nhưng so với Lâm Ngọc Linh anh ta quan tâm Tiêu Thành Đạt hơn Cơ thể của Tiêu Thành Đạt sao lại yếu ớt đến thế. Chẳng qua là bị Chu Hoàng Anh đánh một chút thôi mà.
Trước kia.
Bọn họ không phải đánh bất phân thắng bại hay sao?
Tiêu Thành Đạt dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1667080/chuong-753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.