Tiêu Thành Đạt không nói một lời uống bia ăn cá.
Món ăn đơn giản, mà anh ta thưởng thức rất ưu nhã.
Lục Vương không ưa người như anh ta, như thân sĩ dùng cơm vậy, đánh một cái vào sau lưng anh ta: “Đừng có im, nghiêm chỉnh mà nói”
Người đàn ông hơi nhún vai, con ngươi lười biếng nheo lại mấy phần, trong mắt phủ lên một †ầng sương mù trong trẻo lạnh lùng nhàn nhạt, thật giống như ngụy trang: “Cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ, không được”
“Xi, nói ra mấy câu này, thì cũng đã được rồi Tiêu Thành Đạt anh suy nghĩ thật kỹ, đừng có lúc nào cũng lấy vấn đề tuổi tác ra mà nói. Cơ bản vốn dĩ cô ấy đã lấp đầy trong lòng anh, không còn kẽ hở nào rồi. Anh chỉ có thể nói chuyện ra thôi”
“Sao nghe cậu nói lại có lí thế nhỉ?”
“Bởi vì tôi đại biếu cho chính nghĩa, thật đó, in tưởng tôi, lên!”
Tiêu Thành Đạt buồn rầu uống một hớp rượu.
Cảnh tượng cô tránh anh ta, vẫn còn sờ sờ ở trước mắt kia mà?
Cho dù, là anh ta thật có cái tâm đó, cô cũng sẽ không cho cơ hội. Đây là chuyện thực tế tàn nhẫn nhất.
“Các người, đang nói chuyện gì đó?”
Chợt giọng nói của nhân vật nữ chính trong câu chuyện, vang lên sau lưng.
Lục Vương bị sợ thiếu chút ném cá vào trong lửa: “Tôi nói này, cô đi ra đây không tiếng động như thế để làm gì?”
“Đói” Cô rất tự nhiên ngồi ở giữa hai người, đoạt lấy cá từ trong tay Tiêu Thành Đạt, ăn một miếng của anh ta:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1667079/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.