Chu Hoàng Anh đè thấp người xuống.
Ngón tay thon dài nâng cằm Lâm Ngọc Linh lên.
Môi của cô bị anh cướp đoạt, anh thưởng thức mùi gạo nếp và hương hoa còn lưu lại trong miệng cô, như bị say, cơ thể không ngừng đè xuống về phía cô. Lâm Ngọc Linh không kịp đề phòng, lưng bị đè lên một thân cây.
Cô đang định cử động thì hai tay đã bị mười ngón tay của anh đan vào. Nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông không ngừng đưa lưỡi nhẹ nhàng nhảy múa cùng lưỡi của cô.
“Ưm” Cô khó chịu hừ ra một tiếng.
“Bà Chu, em rất mê người” Hôn xong, ánh mắt thâm thúy của Chu Hoàng Anh nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, bàn tay to nắm chặt vòng eo thon của cô kéo vào.
lòng mình: “Nhưng mà bà Chu, em vừa ăn tỏi”
“Anh, anh thẳng rồi hung hăng đẩy anh ra.
Khóe môi chu Hoàng Anh cong lên, bây.
giờ sức lực của mèo con nhà anh ngày càng lớn, vậy mà có thể đẩy được anh ra, không tệ không tệ. Qua mấy vòng huấn luyện nữa, chắc chẳn móng vuốt nhỏ của cô lại sắc bén hơn một chút, nói không chừng còn có thể đuổi kịp anh.
Con mèo nào đó bị Chu Hoàng Anh nói xong, rất vui vẻ đi đến chỗ bán đèn hoa sen ở ven hồ, mua một cái đèn có thể nhét được một tờ giấy, viết một dòng “tên xấu xa Chu Hoàng Anh” lên tờ giấy rồi nhét vào tầng ngầm, sau đó thả đèn, nhìn nó bay đi.
Đến khi đèn đã bay càng ngày càng xa, Lâm Ngọc Linh mới cảm thấy hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666871/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.