Kết thúc của câu chuyện là.
Bốn người họ cùng nhau đi đến cái nhà hàng gọi là “Bồn cầu” và ăn cơm cà rỉ.
Một môi trường như vậy, một giai điệu như vậy.
Trần Tuấn Anh thở dài: “Chu đại gia của chúng ta đã đồng ý với lờ nghị muốn ăn ‘shit’ của chị dâu liền đạt đến trình độ ăn shit như này, quyền lực của quân đội thật là nguy hiểm, thật là nguy hiểm.”
“Ngậm miệng” Đây là câu thứ ba mà người đàn ông này nói từ trưa đến giờ.
“Tôi không quen anh ta” Tính khí của Lâm Ngọc Linh cũng nổi lên, cô bị anh lạnh nhạt cả ngày, vừa xin lỗi vừa dùng mọi cách làm nũng để xin lỗi anh đều không có tác dụng. Anh chỉ im lặng như một quả bom, đụng ai cũng nổ tung.
Kết quả là khuôn mặt của Chu Hoàng Anh trở nên u ám với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, vẻ mặt cười âm trầm như một con bài pocker.
“Ui, chị dâu, hình như đại ca đang tức giận.”
“Cứ để cho anh ta như vậy đi, thật đúng không thể giải thích được” Lâm Ngọc Linh thả bát đũa xuống, tự mình đứng dậy, lúc chuẩn bị rời đi, cô dừng lại nói: “Tôi không chấp nhận chiến tranh lạnh mà không thể giải thích được. Nếu anh muốn, thì ly hôn đi, muốn làm gì thì làm.”
Xuýt..
Nhiệt độ xung quanh cơ thể đang giảm rõ ràng hơn.
Thấy Lâm Ngọc Linh chuẩn bị rời đi, Trần Tuấn Anh lo lắng thay cho Chu Hoàng Anh.
Lạch cạch…
Người đàn ông nhẹ nhàng đặt bộ đồ ăn trong tay xuống: “Tính khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666782/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.