Trần Tuấn Anh từ chờ đợi biến thành lo lắng, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh không khỏi lo lắng không biết Hà Thanh Nhàn đã xảy ra chuyện gì, anh đang tính toán sẽ trực tiếp lái xe đến chỗ cô.
Bên kia chậm rãi gửi tin nhắn: “Được, tôi biết rồi rồi, vừa rồi tôi đi tắm”
Đi tắm!
Cô đi tắm khiến anh ta sợ tới mức tim không ngừng đập loạn.
Trần Tuấn Anh không khỏi mím môi, giọng điệu khó chịu gõ một tin trả lời: “Phần ăn của tôi giao cho cô xử lý, có phải thêm đồ ăn không?”
“Tôi không biết, tự lực cánh sinh cơm no áo ấm, sĩ quan phụ tá ngốc của thủ trưởng Chu.”
“Chết tiệt, đồ phụ nữ đáng chết!”
“Cái gì? Người đàn ông thối như anh có ý kiền gì à?”
Vì thế.
Trong mắt Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh, Trần Tuấn Anh giống như một con khỉ, vò đầu bứt tai thì không nói, khuôn mặt vẫn vô cùng méo mó, giống như đang hát kịch vậy, biểu cảm không ngừng thay đổi.
Hoặc là ngây ngô cười, khi lại nhăn mặt, tóm lại biểu cảm vô cùng kỳ quái.
Lâm Ngọc Linh nghiêng đầu nói: “Cậu ấy bị sao vậy?”
“Mùa xuân đến rồi, đây là mùa phục hồi của vạn vật, các loài động vật bắt đầu di chuyển để giao phối” Chu Hoàng ANh thờ ơ đáp lại, như tiếng phát thanh của thầy hiệu trưởng mỗi sáng trên sân trường Lâm Ngọc Linh trừng mắt nhìn.
Xì Cô đưa hai tay ôm lấy mặt Chu Hoàng Anh: “Này, thủ trưởng đại nhân, thật tiếc vì ngài không theo tôi làm người dẫn chương trình”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666754/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.