Chu Hoàng Anh gật đầu.
“Tôi muốn dạy dỗ học trò, không có thời gian.”
Vừa nghe đến bốn chữ “Dạy dỗ học trò” này, Tạ Miên mừng rỡ khôn xiết. Cô ta nghĩ rằng công lao của mình cuối cùng cũng được đền đáp, sốt ruột muốn đi qua chỗ Tiêu Thành Đạt.
“Học trò, lại đây.”
Vốn dĩ Lâm Ngọc Linh định chạy qua đó nhưng Chu Hoàng Anh lại đang giữ chặt tay cô. Đừng nói là muốn đi qua đó, cô cảm thấy ngay cả cử động thân mình có khi cũng phải trải qua sự đồng ý của người bên cạnh mới được.
Nhưng Tạ Miên ở bên này lại hoàn toàn không nghĩ rằng Tiêu Thành Đạt gọi Lâm Ngọc Linh, còn tưởng rằng đang gọi mình, cho nên cô ta dùng sức giấy dụa kịch liệt hơn: “Các người không nghe thấy huấn luyện viên Thành Đạt đang gọi tôi qua bên đó sao!”
Tiêu Thành Đạt nghe được câu nói này của cô ta, cuối cùng cũng dời tâm mắt nhìn về phía đó. Bên trong ánh mắt của anh ta hiện lên sự khinh thường sâu sắc nhưng Tạ Miên lại không nhìn ra ý nghĩa của ánh mắt đó, cô ta chỉ nói: “Huấn luyện viên Thành Đạt, hiện tại anh là cơ hội duy nhất của tôi, nhà họ Tạ chúng tôi…”
“Một nhà họ Tạ nho nhỏ không đủ tư cách để tôi tốn sức quan tam.” Tiêu Thành Đạt đánh gãy lời nói của cô ta, sau đấy nhìn về phía Chu Hoàng Anh: “Anh không trả học trò cho tôi, lẽ nào muốn đánh nhau một trận sao?”
Học trò của Tiêu Thành Đạt… Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ là Lâm Ngọc Linh sao! Tạ Miên vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666729/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.