Chương trước
Chương sau
Ngô Ngôn một tay kéo hành lý, một tay nắm tay cô dâu, hướng đến khu nhà tầng, về sau anh cũng là người có vợ, mỗi ngày đều ở bên mình, có thể nhìn thấy, có thể nói có thể ôm ngủ... 
Hai người đi qua sân huấn luyện, Chu Lăng tò mò nhìn các chiến sĩ đang tập luyện, mà đội ngũ chiến sĩ cũng tò mò nhìn cô. 
Ngô Ngôn bước chân càng lúc càng nhanh, Chu Lăng cơ hồ bước theo không kịp, chỉ có thể dùng sức túm túm cái tay bị anh nắm hỏi: "Ngô Ngôn, anh có phải hay không công việc rất bề bộn? không thì có thể nhờ ai dẫn em đi đến chỗ ở ". 
Ngô Ngôn khó hiểu nói: "Không vội, công việc làm cũng xong, không có việc gì. "
"Không vội sao còn đi nhanh như vậy?Rõ ràng trước kia anh không như vậy, em bây giờ đang mặc váy còn đi giầy cao gót nữa. "Cô nói 
Ngô Ngôn vội vàng đi chậm lại, thật có lỗi nói: "Thực xin lỗi, anh không chú ý, em mệt mệt mỏi sao?" sau đó nhìn chằm chằm vào đôi chân cô. 
Chu Lăng liếc trắng mắt một cái: "Không có việc gì, chính là theo không kịp, dễ dàng sẽ bị ngã. Anh làm sao vậy?"
Ngô Ngôn ho khan một tiếng nói ""Về sau không cần mặc váy ngắn như vậy, nơi này là bộ đội ảnh hưởng không tốt. "
Chu Lăng không nói gì, váy của cô tuy rằng chỉ qua đùi một chút, nhưng so với những người khác vẫn còn thua xa, người ta chỉ mặc váy ngắn đến qua mông một chút, tất cả cũng đều bị lộ hết ra ngoài. 
Nhưng cô đây mặc váy còn đi cả tất chân nữa, không hở trên cũng không hở dưới, thịt cũng không lộ ra, như thế nào ảnh hưởng không tốt?Cô rất thích mặc váy ngắn, sẽ không phải là ở bộ đội không được mặc váy đi chứ?Ô ô ô.... Đã nói không thể tùy quân sao, ngay cả mặc quần áo cũng không thể tùy ý mình. 
Ngô Ngô xem cô đem cái miệng to đến độ có thể nhét được quả quýt vào, thừa lúc hành lang không có người, cúi đầu nhanh chóng hôn xuống miệng cô một cái, trấn an nói:
"Em mặc váy dài đẹp hơn, dáng người lại thon thả cao dáo, nhìn giống như tiên nữ. "
Chu Lăng đỏ mặt, liếc trắng mắt "Này học được ở đâu mà dịu dàng như vậy? Nhưng em thích mặc váy ngắn, vừa mát mẻ lại vừa đẹp. "
"Tiểu Lăng không phải nói "nữ vì duyệt mình giả dung sao"( nghĩa là con gái làm đẹp vì người mình yêu). Anh thích em mặc váy dài, đi ra ngoài còn có chút mặt mũi, nếu em thích mặc váy ngắn, thì mặc ở nhà được không?( không ngờ anh Ngôn cũng bá đạo phết)
Chu Lăng cơ hồ tức giận đến muốn học máu. Này có ý tứ gì đây? là nói cô mặc váy ngắn khó coi sao?Vóc dáng cô tuy không cao, nhưng cũng cân đối, chân cũng không tính xấu, mặc váy ngắn đi giày cao gót, ai cũng khen chân cô đẹp?Thế nhưng bây giờ bị người kia ghét bỏ... 
Ngô Ngôn lại không chú ý mình đã nói sai, đi đến trước cánh cửa phòng thứ nhất ở tầng ba, lấy ra cái chìa khóa mở cửa nói: "Đến, về sau chỗ này chính là nhà của chúng ta, em xem xem còn thiếu cái gì, ngày mai anh cùng em đi mua. "
Chu Lăng thần sắc lạnh nhạt, đem phòng ở nhìn một vòng, đồ đạc tuy rằng đơn giản, nhưng đều đầy đủ hết, tủ lạnh, máy giặt cũng có cả, tròng phòng tắm cũng có nước ấm, ngay cả trên giường chăn ga gối đệm đều có, lại là mới tinh, cô không nói gì, cầm quần áo vào phòng tắm rửa. Lúc cô tức giận là không rống to kêu to, mà chính là lạnh lùng thản nhiên, không muốn nói. 
Ngô Ngô có chút kỳ quái, ngơ ngác đứng ở phòng khách, không biết vì sao cô tức giận (tại anh chứ sao)Chu Lăng tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy Ngô Ngôn ngồi trên ghế sô pha mà ngủ thiếp đi, trên mặt còn mang theo mệt mỏi. 
Chu Lăng có chút đau lòng, anh là bộ đội đặc chủng, nhiệm vụ không biết là có bao nhiêu nguy hiểm có bao nhiêu vất vả, vừa trở về lại làm thêm ca đêm viết báo cáo, kết thúc công việc, không có thời gian chiếu cố bản thân, vừa rồi thật là không nên tức giận với anh. 
Cô xoay người vào phòng ngủ, mở tủ lấy ra cái chăn mỏng, gấp đôi lại nhẹ nhàng đi đến đắp lên trên người anh. Không nghĩ vừa tới gần, cổ tay đã bị bắt lấy, sức lực thật mạnh, cơ hồ muốn bẻ gãy tay cô là chuyện rất đơn giản, mà bây giờ Ngô Ngôn cũng đã mở to mắt ngồi ngay ngắn trên sô pha. Lúc này, cô mới cảm giác được đau đớn, kêu lên. 
Ngô Ngôn cũng bị tình huống trước mắt làm cho hoảng sợ, vội vàng buông tay ra, đem cô ngồi trên sô pha, ngồi xuống, liên thanh hỏi: "Tiểu Lăng, em thế nào?Có phải hay không anh làm em bị thương?"
Lại vội vàng cầm tay cô nên xem chỗ bị thương, Chu Lăng rụt tay lại, nhưng không có tránh thoát, bị Ngô Ngôn kéo đến trước mắt, trên cổ tay đã sưng to lên. Anh bối rối đứng lên, "Tiểu Lăng có đau hay không?Anh... Anh đi lấy thuốc... "
Chu Lăng thu lại tay nói: "Không có việc gì, nhìn có vẻ dọa người, nhưng thật không đau, qua hai ngày là khỏi. ""Không được, tay của anh dùng bao nhiêu sức lực anh biết, anh phải mang em đi khám, sợ xương cốt bị anh bóp gãy. " Ngô Ngôn không khỏi phân trần, lôi kéo cô ra ngoài. 
Chu Lăng xem không lay chuyển được anh, cũng đành chấp nhận, nói: "Thì anh cũng phải để em đi thay quần áo chứ, em còn đang mặc áo ngủ. "
"Em đừng có lộn xộn, cẩn thận vết thương lại nặng thêm, em muốn mặc quần áo gì nói với anh, để anh giúp em. "Ngô Ngôn động tác nhanh chóng, Chu Lăng còn không kịp phản ứng lại, váy ngủ trên người đã bị kéo xuống dưới, sau đó bị ôm đến phòng ngủ đặt ở trên giường: "Mặc cái váy dài này chứ?Rất đẹp". Chu Lăng nhìn anh xem thường một cái, dùng tay không bị thương vỗ vỗ lên lưng anh trấn an nói: "Anh đừng khẩn trương, em thật sự không có việc gì, để em tự mặc đi. "
Hiện tại cô chỉ mặc một cái quần lót và váy ngủ, anh đây là muốn cô chân không ra trận sao?Bất quá lúc này, tuy rằng cổ tay rất là đau, trong lòng tức giận lại sớm tiêu tan, thế nhưng lại có chút ngọt ngọt, yêu yêu. Không lẽ cô lại có ẩn tình M chứ? Thật đáng sợ. 
Ngô Ngồn cầm lấy cái váy dài mà mình vừa nhìn chúng, cùng cái áo lót, mặc vào cho cô xong, mới nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi. "
Ngô Ngôn đến trước mặt cô ngồi xổm xuống nói: "Em bị thương, để anh cõng em đi khám!"
Chu Lăng dở khóc dở cười "Em bị thương ở tay, chứ không phải chân, không cần phải cõng, tự em đi đến nơi được. "
Ngô Ngôn cố chấp ngồi xổm trước mặt cô không chịu đứng lên, Chu Lăng đành phải nói: "Anh nắm tay em đi được không?Anh cõng em, người ta lại tưởng rằng, em bị bệnh nặng, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt. "Quân y bôi thuốc cho cô, dặn dò mấy ngày này, tay trái không nên cử động nhiều, lại đưa cho Ngô Ngôn ít thuốc, để ở nhà mỗi ngày giúp cô thay thuốc hai lần, rồi mới giáo huấn nói: "Tiểu Ngô, cậu cũng quá, không nặng mà cũng không nhẹ, người ta là con gái, chịu làm sao được sức lực của ậu? Phải ôn nhu, biết không? Ôn nhu..!"
Ngô Ngôn nhất thời xấu hổ, Chu Lăng vội nói: "Cám ơn bác sĩ, tôi không sao. Ngô Ngôn là do cẩn thận mới như vậy, là tôi không nên tiếp cận đúng vào thời điểm lúc anh ấy ngủ. "
Ngô Ngôn gãi gãi đầu nói: "Là anh không có điều chỉnh lại, về sau anh sẽ chú ý. "
Nhiệm vụ này chắc rất nhiều nguy hiểm, làm cho anh lúc ngủ vẫn còn cảnh giác, khó trách mệt thành như vậy. Lòng cô càng lúc càng mềm dần, vỗ nhẹ nhẹ nên mu bàn tay Ngô Ngôn, nói: "Đừng để ở trong lòng, bác sĩ cũng đã nói, không có việc gì sao?Qua vài ngày là khỏi thôi. "
Ngô Ngôn không nói gì nữa, nhìn thời gian cũng sắp đến giờ ăn trưa, liền dẫn cô đi đến căn tin. Chu Lăng có chút do dự: "Em cũng không phải quân nhân, sao có thể đến căn tin của bọn anh ăn cơm được chứ?""Em tuy rằng không phải là quân nhân, nhưng lại là người nhà của quân nhân, không có việc gì, Sau này anh không có thời gian, một mình em cứ thoải mái đi ăn là được. "
Chu Lăng thật ra là không muốn chiếm loại tiện nghi này, không phải cô hào phóng suy nghĩ cho quốc gia. Mà là cảm thấy xấu hổ. Dù sao cô ăn cơm, ăn cũng không bao nhiêu, nhưng vẫn thích chính mình mua đồ về tự nấu ăn a. Bọn họ đi vào căn tin, đúng lúc các chiến sĩ đều vừa ngồi xuống, Ngô Ngôn dẫn cô đến chỗ trung đội của mình, ngồi xuống ngay bên cạnh bàn. 
Các chiến sĩ đều đứng dậy kêu chị dâu, đã có người thông minh cầm hai cặp lồng cơm đưa đến. Trần Hỉ Thiện kinh ngạc nhìn tay trái bó bột của Chu Lăng, hỏi: "Chị dâu tay bị làm sao vậy? Vừa rồi còn tốt mà. "
Ngô Ngôn liền thay đổi sắc mặt, Chu Lăng cười cười nâng tay nên, nói: "Không có gì, chỉ là đụng phải một chút, qua hai ngày là tốt thôi. "
Trần Hỉ Thiện nhìn đội trưởng sắc mặt không được tốt lắm, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu ăn cơm. May mắn Chu Lăng chỉ bị thương ở tay trái, bằng không ăn cơm không có tiện. 
Ngô Ngôn buồn lòng không có hé răng, mà càng không ngừng gắp rau cho cô, Chu Lăng nhìn đồ ăn càng ngày càng cao, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhăn lại thành một đoàn. Mắt thấy đỉnh núi kia sắp bị đổ, cô rốt cục nhịn không được nói: "Em làm sao ăn được nhiều như vậy!"
Ngô Ngôn tựa hồ mới khôi phục tinh thần lại, sửng sốt một chút, mặt hơi hơi đỏ lên: "Nếu ăn không hết, thì để anh. "
Chu Lăng vừa muốn nói chuyện, thì đột nhiên có mấy người bưng cặp lòng cơm đi đến. "Lão nhị, như thế nào không giới thiệu một chút?""Không cần gọi tôi là lão nhị!" 
Ngô Ngôn trừng mắt nhìn bọn họ, nhiều lần phản đối không có kết quả, đành bất đắc dĩ nhin về phía Chu Lăng nói: "Tiểu Lăng đây là đại trung đội trưởng, Lý toàn bình, tam trung đội trưởng Miêu nhân, tứ trung đội trưởng Cố sơn. Đây là vợ tôi, Chu Lăng. "
Chu Lăng vội buông đũa đứng lên cùng bọn họ bắt tay, đại trung đội trưởng cũng chính là trung tá, anh lại đột nhiên hướng nhìn đến chỗ bên cạnh vẫy tay, là một đại tỷ khoảng ba mươi mấy tuổi, hướng Chu Lăng cười nói: "Xin chào, tôi là Triệu Lệ Bình vợ của đại đội trưởng Lý toàn bình, nhà chúng tôi ngay cạnh nhà hai người, về sau có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ đến tìm tôi. "Chu Lăng cẩn thận nói cảm ơn 

Vợ của Tam trung đội trưởng, Tứ trung đội trưởng, đều ở lại nhà, do công việc cố định, nên không có tùy quân. Chu Lăng có chút không lý giải được, nếu giống như cô đi xem mặt liền kết hôn, cho dù không có tình cảm gì, nhưng còn mấy người kia đều là yêu đương rồi mới cưới, như thế nào mà có thể tách ra được, mà ở đây bộ đôị một năm mới được gặp mặt người thân một lần?Chẳng lẽ công việc so với chồng còn quan trọng hơn?
_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.